Chương 2:
17/12/2024
Chương 3:
17/12/2024
Chương 1:
17/12/2024
Chương 4:
17/12/2024
Chương 5:
17/12/2024
Chương 6:
17/12/2024
Chương 7:
19/12/2024
Chương 8:
19/12/2024
Chương 9:
19/12/2024
Chương 10:
19/12/2024
Chương 11:
19/12/2024
Chương 12:
19/12/2024
Chương 13
21/12/2024
Chương 15:
21/12/2024
Chương 14:
21/12/2024
Chương 16:
21/12/2024
Chương 17:
21/12/2024
Chương 18:
21/12/2024
Chương 19:
24/12/2024
Chương 20:
24/12/2024
Chương 21:
24/12/2024
Chương 22:
24/12/2024
Chương 23:
24/12/2024
Chương 24:
24/12/2024
Nghe xong, tôi vừa vặn bước xuống bậc thang cuối cùng, từ xa đã thấy một bóng dáng thanh mảnh đứng trước cánh cửa phòng.
Bạch Tịnh Vi với mái tóc ngắn đen nhánh ngang tai, đôi vai hơi run lên như vừa hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, giơ tay định gõ cửa.
Hệ thống lập tức hét lên trong đầu tôi, giọng vang chói tai: “Chính là cô ấy!”
Không kịp nghĩ ngợi, tôi tung một cú nước rút thần tốc, phanh gấp sát bên rồi chộp lấy tay cô ấy: “Khoan đã!”
Bị đột ngột ngăn lại, Bạch Tịnh Vi thoáng hoảng hốt, nắm chặt khay đồ ăn đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Nhưng rất nhanh, cô ấy lấy lại bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng nói: “Là Thịnh Hi à, có chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi… khụ khụ…”
Móa nó, chạy gấp quá, thở không ra hơi luôn rồi!
Bạch Tịnh Vi dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng tôi, giúp thuận khí: “Có chuyện gì mà cô hốt hoảng thế? Sao lại thở hổn hển như vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt dịu dàng, xinh đẹp của cô ấy rồi lại nghĩ đến mấy nhóm hầu gái trẻ trung, xinh xắn vừa gặp trên đường đi.
Trong lòng không nhịn được mà cảm thán lần nữa: Nam chính của cái trò chơi này sướng thật đấy! Được nuông chiều thế này, hắn có tài cán gì cơ chứ?
Cuối cùng cũng thở lại bình thường, tôi tranh thủ nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo: “Nhà bếp bảo tôi đến lấy khay này về. Món ăn hôm nay có chút vấn đề, phải mang xuống bếp thay thế lại.”
Nói xong, tôi vươn tay ra định lấy khay đồ ăn, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không giật nổi.
Bên kia, Bạch Tịnh Vi siết chặt khay, giọng nói vẫn rất kiên định: “Hôm nay bếp trưởng là đầu bếp Michelin nổi tiếng, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tôi bắt đầu nghiêm túc dùng sức kéo lại: “Không được! Bếp trưởng nói thiếu mất một gia vị rất quan trọng, đó chính là linh hồn của món ăn này!”
Bạch Tịnh Vi vẫn không nhượng bộ, nhẹ giọng đáp: “Món ăn dù không có ‘linh hồn’ thì vẫn ăn được, thiếu gia bỏ lỡ bữa trưa sẽ đói mất.”
Tôi cương quyết kéo mạnh khay về phía mình thêm một chút, làm mặt nghiêm trọng: “Tôi không cho phép cô nói vậy! Món ăn thiếu ‘linh hồn’ là sự sỉ nhục với người đầu bếp!”
Đúng lúc chúng tôi còn đang giằng co, một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa trắng tinh với hoa văn nổi bật từ từ được mở ra.
Một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Khi nhìn rõ gương mặt người trước mặt, hơi thở của tôi như khựng lại.
Sau hai giây im lặng, tôi buộc phải thừa nhận với hệ thống: “Được rồi, đây đúng là otome game thật rồi.”
Người đàn ông trước mắt cao ráo với bờ vai rộng và đôi chân dài miên man.
Chiếc áo sơ mi cổ bẻ buông lơi vài chiếc cúc, để lộ một mảng da trắng mịn nơi lồng ngực.
Làn da trắng bệch đến mức có chút bệnh tật, tấm lưng vốn thẳng giờ hơi khom xuống.
Thỉnh thoảng khẽ ho nhẹ, khiến mái tóc nâu mềm mại, xoăn nhẹ khẽ rung theo nhịp.
Anh giơ một ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nhạt màu hồng phấn của mình.
Đôi mắt đào hoa cong lên, ánh nhìn dịu dàng nhưng lại có chút ám muội: “Xin lỗi nhé, hơi ồn ào rồi đấy.”
3.
“Ồ?”
Ánh mắt của Giang Miện lướt qua hai chúng tôi, dừng lại trên người tôi một lúc lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy một áp lực vô hình.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh vẫn là một màu dịu dàng như mặt nước, yên bình đến đáng sợ.
“Là người mới à? Tôi chưa từng thấy cô trước đây.”
Não tôi lúc này vẫn còn đang chia tài nguyên để trò chuyện với hệ thống nên chưa kịp xử lý tình huống, đầu óc như bị chập mạch, buột miệng: “Bẩm thiếu gia, nô tài là người mới, tên Thịnh Hi.”
“Phụt— khụ khụ…”
Giang Miện bật cười thành tiếng nhưng lại lập tức ho sặc sụa.
Cùng lúc đó, hệ thống vang lên trong đầu tôi với giọng điệu mỉa mai: “Nô tài? Cô đang ở trong game hiện đại đấy, nói gì vậy trời?”
Tôi vội đáp trong lòng: “Xin lỗi, tôi chưa từng làm người hầu bao giờ, đành phải học từ phim truyền hình thôi.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
huong.nguyen
Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn
4 tháng