Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Chân tôi lập tức co quắp, ngón chân như muốn bới tung sàn nhà, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gượng cười trả lời: “À… ờ… ha ha… đúng vậy.”

 

Thật sao?

 

Cái câu thoại kinh điển này, NPC quản gia nào cũng phải nói một lần à?

 

Dưới ánh nhìn đầy ý vị của quản gia, tôi đóng cửa lại, đem cuộn giấy ảnh đặt bên cạnh Giang Miện. 

 

Rồi tôi nhanh chóng đi về phía chiếc điện thoại của mình.

 

Soạt–

 

Tiếng giấy ảnh được mở ra vang lên ngay sau lưng.

 

Bản năng khiến tôi quay đầu lại, và ngay lập tức, ánh mắt chạm phải…

 

Một bức ảnh khổng lồ được phóng đại gấp ba lần, trong đó chính là tôi.

 

Tôi trong bức ảnh đang cười tươi như hoa, đôi mắt nháy một cái đầy tinh nghịch.

 

Còn tôi ở thực tại?

Sắc mặt tái mét như tro tàn, cả người cứng đờ như xác c.h.ế.t không hồn.

 

Soạt soạt soạt! 

 

Lại thêm mấy bức ảnh khác được mở ra, mỗi tấm đều là những phiên bản khổng lồ của tôi. 

 

Biểu cảm trong ảnh thì muôn hình vạn trạng: lúc thì đáng yêu, lúc thì quyến rũ…

 

Tôi nhìn từng tấm ảnh ấy mà lòng ngập tràn tuyệt vọng, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

 

Trời ơi! Mị đã gây ra cái tội gì để phải chịu đựng cảnh này cơ chứ?!

 

Những bức ảnh này có thể xuất hiện trong album ảnh hoặc đăng lên trang cá nhân, nhưng tuyệt đối không thể bị phóng to một mét rồi trưng bày ở đây!

 

Tôi luống cuống đưa tay lên định che lại mấy bức ảnh xấu hổ kia, nhưng tay lại bị Giang Miện nắm chặt, kéo về phía anh.

 

Giọng nói anh mang theo sự vui vẻ kỳ lạ, ngón tay chỉ về một bức tường trống lớn trong phòng: “Tôi định treo tất cả những bức này ở đó, như vậy tôi có thể ngắm em bất cứ lúc nào.”

 

Sau đó, anh nhéo nhẹ hai cái lên gáy tôi, cúi người xuống ngang tầm mắt, nở một nụ cười ngọt ngào đến rợn người: “Bất ngờ không?”

 

Tôi cứng đờ cả người.

 

Còn có thể làm gì đây? 

 

Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, giả bộ nặn ra nụ cười gượng gạo: “À… bất ngờ, bất ngờ lắm…”

 

Tôi giả vờ ho khan hai tiếng, cố gắng thuyết phục anh dừng ngay cái ý tưởng khiến mình mất hết thể diện này: “Nhưng mà, làm thế này… cũng không hay lắm đâu?

“Nếu là em ấy, chỉ cần nghĩ đến việc có người nhìn mình cả đêm, dù chỉ là ảnh thôi, chắc chắn cũng sẽ không ngủ được.”

“Hay là anh cứ…”

 

Còn chưa kịp nói xong, Giang Miện đã khẽ cười thành tiếng. 

 

Anh vươn tay, búng nhẹ vào trán tôi một cái: “Em đánh giá thấp chính mình quá rồi đấy.”

 

Tôi ngơ ngác: “Hả?”

 

Giang Miện nắm lấy tay tôi, khẽ đan từng ngón tay của mình vào giữa những ngón tay nhỏ nhắn. 

 

Bàn tay chúng tôi mười ngón đan vào nhau đung đưa nhẹ nhàng, trong khi bốn bức ảnh khổng lồ của tôi vẫn đang nhìn chằm chằm từ bốn phía.

 

Anh khẽ thở ra một câu, giọng trầm thấp đầy hàm ý: “Cảm giác này thật kỳ diệu… chẳng lẽ đây chính là cái gọi là… ‘song phương hướng về nhau’ trong sách hay viết?”

 

Tôi cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo như mặt nạ: “Song phương hướng về đâu cơ… Hướng về bệnh viện tâm thần à?”

 

17.

Lại thêm một đêm mất ngủ nữa.

 

Trong mơ, tôi bị Giang Miện cầm theo một chiếc máy ảnh đuổi theo khắp nơi, bắt phải tạo đủ loại tư thế kỳ quặc.

 

Ngáp một cái thật dài, tôi ngồi dậy với đôi mắt ngủ không đủ giấc, đúng lúc đó, Bạch Tịnh Vi vừa từ bên ngoài bước vào.

 

Tôi còn ngái ngủ, mơ màng chào cô ấy: “Chào buổi sáng.”

 

Nói xong, tôi vừa xoa đầu vừa than thở: “Không hiểu sao càng ngủ càng thấy mệt hơn.”

 

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của tôi, Bạch Tịnh Vi lại hiện ra cái biểu cảm muốn nói rồi lại thôi.

 

Cuối cùng, cô ấy vẫn không nhịn được mà nói một câu đầy ẩn ý: “Đôi khi, tôi cũng không hiểu nổi đây là ‘play’ của cặp đôi b.i.ến th.á.i các người, hay là cặp đôi b.i.ến th.á.i ‘play’ nhau nữa.”

“Tôi khuyên cô đấy, ban đêm đừng ngủ quá say thì hơn.”

 

Nói xong, Bạch Tịnh Vi vội vã rời đi, để lại tôi ngồi đờ đẫn trên giường, mắt trợn tròn.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    huong.nguyen

    Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn

Trả lời

You cannot copy content of this page