Chương 2:
17/12/2024
Chương 3:
17/12/2024
Chương 1:
17/12/2024
Chương 4:
17/12/2024
Chương 5:
17/12/2024
Chương 6:
17/12/2024
Chương 7:
19/12/2024
Chương 8:
19/12/2024
Chương 9:
19/12/2024
Chương 10:
19/12/2024
Chương 11:
19/12/2024
Chương 12:
19/12/2024
Chương 13
21/12/2024
Chương 15:
21/12/2024
Chương 14:
21/12/2024
Chương 16:
21/12/2024
Chương 17:
21/12/2024
Chương 18:
21/12/2024
Chương 19:
24/12/2024
Chương 20:
24/12/2024
Chương 21:
24/12/2024
Chương 22:
24/12/2024
Chương 23:
24/12/2024
Chương 24:
24/12/2024
“Món quà của số phận đều đã được gắn mức giá ngầm từ lâu rồi!”
Nào ngờ, cái “giá ngầm” đó lại đắt đỏ đến vậy.
Hôm nay, cuối cùng tôi tóm được một cơ hội hiếm có: đứng ngoài cửa phòng và lén nghe lỏm cuộc trò chuyện bên trong.
Một giọng nói vang lên đầy cảm thán: “Nghe gì chưa? Chuyện đó đúng là quá đáng thật đấy. Ban đầu ai cũng ghét cô ta, vậy mà giờ thì phục sát đất luôn.”
Người khác phụ họa theo: “Đúng vậy, Thịnh Hi… đúng là một người gan lì có tiếng.”
Bên trong phòng, giọng nói đầy kích động của một người tiếp tục vang lên: “Hôm đó cô cũng có mặt đúng không? Kể lại đi, nghe mãi không chán luôn!”
Một giọng khác hạ thấp âm lượng, như thể đang tiết lộ bí mật động trời: “Tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi, nhưng bảo đảm là chuẩn không cần chỉnh!”
“Chính mắt thấy Thịnh Hi đè thiếu gia xuống ngay trên ban công luôn đấy!”
Tay tôi đang cầm chiếc khăn lau bỗng khựng lại, “xoẹt” một tiếng – tấm khăn bị xé làm đôi.
Bên trong vẫn đang rôm rả tiếp tục: “Lại còn là ban công lộ thiên vào giữa ban ngày ban mặt nữa cơ chứ!”
“Gì cơ?!”
“Đúng rồi! Hôm đó ai đang làm việc ở nhà chính và ngoài vườn đều nghe thấy cả. Tiếng hét của cô ta vang dội khắp cả biệt thự, phải nói là cực kỳ kích thích!”
“Những câu như ‘Thiếu gia thật tuyệt vời’ hay ‘Tôi thích anh lắm’ gì đấy…”
“Aaa!”
Đám nữ hầu trong phòng che mặt hét lên đầy phấn khích và ngượng ngùng như fan hâm mộ đang nghe kể chuyện tình cảm lâm ly bi đát trong phim truyền hình.
Còn tôi?
Tôi đứng ngoài cửa, đầu óc như muốn nổ tung, trong lòng gào thét không thành tiếng: Đây là cái thể loại tin đồn quái gì vậy trời ơi!?”
12.
“… Cô nói xem, có phải quá vô lý không?”
Tôi và Bạch Tịnh Vi ngồi trên bậc thềm, tôi lấy tay che mặt, thống khổ kể lại cái tin đồn quá đỗi đ.i.ê.n rồ kia.
Thế giới này đúng là chỉ có mình mị chịu tổn thương mà thôi!
Bạch Tịnh Vi đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi, giọng an ủi: “Ờ… Tôi thấy bình thường mà. Ít nhất thì cái tin đồn này phản ánh đúng 80% sự thật còn gì.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy đầy sửng sốt: “80%? Cô lấy đâu ra kết luận đó? Người khác không biết thì thôi, chẳng lẽ cô không rõ bộ mặt thật của Giang Miện à?”
Bạch Tịnh Vi nở một nụ cười ngốc nghếch, thoáng chút ngượng ngùng: “Biết thì biết… Nhưng tôi cũng hơi thích chèo thuyền hai người đấy.”
Tôi: “…”
“Đừng ‘đẩy thuyền’ nữa! Cô càng đẩy, hại càng nhiều người đấy!”
Tôi và Bạch Tịnh Vi bắt đầu đùa giỡn, trêu chọc nhau, phá tan bầu không khí u ám ban nãy.
Đúng lúc này, một nữ hầu bất ngờ tìm đế, hai mắt đỏ hoe, trông như vừa khóc xong, dáng vẻ đầy phẫn uất.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, tôi và Bạch Tịnh Vi lập tức đứng dậy, chuẩn bị tinh thần đối phó quân địch.
Nữ hầu kia tiến lại gần, nước mắt lã chã rơi xuống trước khi kịp nói một lời nào: “Thịnh Hi, tôi thật không ngờ cô lại là loại người như vậy!”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, cuối cùng nhận ra cô ta chính là một trong ba người từng gây chuyện với tôi trong hành lang.
Cô ta tiếp tục nghẹn ngào: “Cô muốn tôi xin lỗi cô thế nào cũng được, nhưng không cần phải lợi dụng thế lực của mình rồi đi mách lẻo với thiếu gia để hại chúng tôi.”
“Chị tôi… đã biến mất rồi!”
Nghe đến đây, tôi cảm giác Bạch Tịnh Vi đứng bên cạnh đột nhiên căng cứng cả người.
Tôi lập tức giơ tay thề thốt: “Tôi chưa bao giờ đi mách lẻo gì hết! Chị cô đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói rõ ra xem nào.”
Nữ hầu kia cố kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi rồi kể tiếp: “Mọi người đều nói là do chúng tôi đắc tội với cô, giờ cô đã là ‘người của thiếu gia’, chỉ cần một lời thôi cũng đủ để chúng tôi bị đuổi việc.”
“Nhưng chúng tôi là chị em ruột, dù chị tôi có bị sa thải thì sẽ không thể im lặng bỏ đi như vậy được!”
Bạch Tịnh Vi đưa cho tôi một chiếc khăn tay, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng dò hỏi thêm thông tin từ cô gái kia.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
huong.nguyen
Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn
4 tháng