Chương 2:
17/12/2024
Chương 3:
17/12/2024
Chương 1:
17/12/2024
Chương 4:
17/12/2024
Chương 5:
17/12/2024
Chương 6:
17/12/2024
Chương 7:
19/12/2024
Chương 8:
19/12/2024
Chương 9:
19/12/2024
Chương 10:
19/12/2024
Chương 11:
19/12/2024
Chương 12:
19/12/2024
Chương 13
21/12/2024
Chương 15:
21/12/2024
Chương 14:
21/12/2024
Chương 16:
21/12/2024
Chương 17:
21/12/2024
Chương 18:
21/12/2024
Chương 19:
24/12/2024
Chương 20:
24/12/2024
Chương 21:
24/12/2024
Chương 22:
24/12/2024
Chương 23:
24/12/2024
Chương 24:
24/12/2024
Trái tim ơi, nhảy đi! Nhảy mạnh lên!
Không nhảy nữa là mất m.ạ.ng bây giờ đấy!
Đột nhiên, cơ thể bị nhấc bổng lên không trung.
Giang Miện đưa hai tay luồn dưới nách tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên thành lan can của ban công.
Nửa người lơ lửng ngoài không trung, bên dưới là mặt đất lát đá cẩm thạch cách khoảng mười mấy mét.
“Giang Miện! Anh đang làm cái gì vậy?!” Tôi run rẩy hét lên trong lòng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Máy đo nhịp tim trên cổ tay lập tức kêu inh ỏi, nhịp tim của tôi đã nhảy vọt lên 130.
Giang Miện nhìn tôi, nở một nụ cười đầy thỏa mãn nhưng cũng thật đáng sợ: “Tôi hỏi lại một lần nữa… Em có thích tôi không?”
Lúc này, tôi cảm giác cả người mình như sắp rơi thẳng xuống dưới, trong đầu đã hiện lên cả một cuốn phim tua nhanh về cuộc đời mình.
Ngay khoảnh khắc sắp “bay” thẳng xuống đất, Giang Miện đưa tay ra.
Bản năng sinh tồn bùng nổ, tôi lập tức chộp lấy tay anh, hai tay hai chân quấn chặt lấy người anh như một con gấu koala, miệng hét toáng lên không còn chút tôn nghiêm nào: “Tôi thích! Tôi thích anh lắm, thiếu gia là tuyệt nhất! Huhu…”
Máy đo nhịp tim phát ra một tiếng “tít” dài, con số báo nhảy vọt lên 180.
Giang Miện cuối cùng nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Anh vòng tay ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ hít một hơi thật sâu, rồi lại… cắn mạnh vào môi tôi một lần nữa.
Năm phút sau, tôi ôm lấy đôi môi sưng vều như xúc xích, rơm rớm nước mắt đầy cay đắng.
Thôi thì còn sống mà hoàn thành nhiệm vụ đã là may rồi, còn đòi hỏi gì nữa…
Giang Miện vẻ mặt đầy mãn nguyện, chậm rãi lấy một cái hộp nhỏ từ bên cạnh đặt trước mặt.
Mắt tôi lập tức sáng lên.
“Ơ? Không lẽ là…?”
Tiếng máy đo nhịp tim lập tức kêu inh ỏi, nhịp tim của tôi trong khoảnh khắc đó nhảy vọt lên 200!
Nghe thấy con số này, Giang Miện cười càng đắc ý hơn, đôi mắt hơi nheo lại: “Biết ngay là em sẽ thích mà… đồ b.i.ến th.á.i nhỏ.”
Tôi hai tay nâng niu chiếc hộp, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm: Nhận được một chút “tiền boa” có gì là xấu đâu? Tôi đây nhận cũng rất chuyên nghiệp mà!
Rời khỏi phòng Giang Miện, tôi tìm một góc khuất, cẩn thận đặt chiếc hộp lên tay và lắc nhẹ vài cái.
Có vẻ hơi nhẹ nhỉ, nhưng không sao!
Dựa theo lời của Bạch Tịnh Vi, Giang Miện ném cho ai cái gì thì cũng toàn là hàng hiệu, đợi đến khi về lại thế giới thực, mấy thứ này có thể đổi thành một đống tiền mặt luôn ấy chứ!
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi rồi mở nắp hộp.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong, nụ cười trên mặt cứng đờ lại.
Cả người như bị hóa đá, biểu cảm hoàn toàn sụp đổ.
Tức đến run rẩy, tôi túm lấy cái mảnh vải vuông nhỏ xíu bên trong, ném mạnh xuống đất, hét lớn: “Ai mà thích được cái này chứ! Đồ b.i.ến th.á.i c.h.ế.t tiệt!”
11.
Gần đây, tôi cảm thấy đồng nghiệp xung quanh mình có gì đó rất kỳ lạ.
Họ thường tụ tập lại, thì thầm to nhỏ, nhưng mỗi khi tôi bước đến gần, cả nhóm lập tức tản ra, im bặt không nói thêm lời nào nữa.
Nếu bảo đây là một hình thức bắt nạt mới thì không hẳn.
Vì mỗi lần gặp nhau trên hành lang, họ chẳng những không giở trò như đá xô nước hay gây chuyện, mà còn lịch sự dạt ra thành một hàng thẳng tắp, nhường đường cho tôi đi trước.
Có lần tôi bị Giang Miện giữ chân quá lâu, đến lúc chạy đến nhà ăn thì chỉ còn đúng một cái đùi gà cuối cùng.
Cô nữ hầu đang định lấy nó thấy tôi đến gần thì lập tức rụt tay lại, cười gượng gạo: “Chị Thịnh này, chị ăn đi.”
Tôi: “?”
Ôm lấy cơ thể mong manh yếu đuối của mình, tôi run rẩy đầy nghi ngờ.
Hệ thống tặc lưỡi, thở dài trong đầu tôi: “Người ta đã đối xử với cô lịch sự và tôn trọng như vậy, cô còn sợ cái gì nữa?”
Tôi hoảng loạn đáp lại: “Cậu không hiểu đâu! Sự tốt bụng từ trên trời rơi xuống này mới là điều đáng sợ nhất!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
huong.nguyen
Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn
4 tháng