“Theodore, Hall!”
Gladys nghe thấy tiếng gọi và thấy Theodore cùng Hall, quay sang phải. Cô ấy bước nhanh hơn về phía họ: “Sao hai người lại ở đây?”
La Vi cũng quay đầu lại, nhìn thấy hai thanh niên đang đứng cách cầu thang không xa, chậm rãi dừng lại.
Theodore cũng nhìn thấy cô, sắc mặt hơi tối lại: “Gladys, sao cô lại ở cùng cô ấy?”
Gladys lúc này mới nhận ra La Vi vẫn chưa đuổi kịp nên lùi lại đứng cạnh cô: “Theodore, đừng như vậy. Lúc nãy La Vi đã cứu mạng tôi.”
“Cái gì?” Theodore sửng sốt.
Gladys kéo La Vi lại gần, nhỏ giọng giải thích: “Thánh Kỵ Sĩ đã rót cho tôi một chén rượu thánh thủy pha huyết dịch. Uống xong, tôi liền hiện nguyên hình. Nếu La Vi không giúp tôi, đầu tôi đã bị thánh kiếm chém xuống rồi.”
Theodore và Hall đều mở to mắt. Họ không ngờ trải nghiệm hôm nay của Gladys lại nguy hiểm đến vậy.
“Tôi đã nói với cậu là mùi da sói của cậu không đủ nồng. Cậu nên nghe lời tôi và ngâm nó trong máu chó.” Theodore thì thầm.
“Không liên quan gì đến mùi cả.” Gladys nói một cách bất lực: “Họ gọi tôi lại vì thấy tôi tóc trắng.”
Tóc trắng là biểu tượng của người phương Bắc, những người được người Tây Nguyên gọi chung là “man di”. Họ có tính cách hung bạo và phong tục man di, và hầu hết sống gần Thành Lưu Vong.
Thành phố Lưu Vong là nơi lưu đày đủ loại tội phạm. Nơi đây đầy rẫy những kẻ xấu xa. Người man tộc cũng không tin vào Nhật Nguyệt tôn Thần. Họ có tín ngưỡng thờ vật tổ riêng, nên người dân Thành Lưu Vong trong mắt Tòa Thánh chính là tội đồ.
Trong mắt Thần Điện, họ cũng là những người dễ thờ phụng tà thần hoặc bị ác ma cám dỗ nhất.
Việc Thánh Kỵ Sĩ muốn kiểm tra cô chuyện là hoàn toàn bình thường, không phải vì da sói không đủ nồng, trừ khi cô đổi màu tóc.
“À mà này, mấy người thì sao? Mọi người ổn chứ?” Gladys nhìn xung quanh: “Trên đường đến đây, mấy người không gặp phải Thánh Kỵ Sĩ nào sao?”
“Bọn tôi ổn. Tôi thấy họ đã rời khỏi học viện nên mới đến đây.” Theodore đáp: “Tôi nghe nói cậu bị Thánh Kỵ Sĩ gọi đi, và vì chúng tôi chưa thấy cậu ra ngoài, nên Hall và tôi định lên tìm cậu.”
“Đúng, chúng tôi vừa định lên lầu thì thấy cậu đi xuống cùng cô gái này.” Hall liếc nhìn La Vi.
Gladys lập tức quay sang nhìn La Vi, nói với giọng áy náy: “La Vi, tôi xin lỗi. Lần trước tôi không cố ý đuổi cô đi. Cảm ơn cô đã cứu tôi hôm nay. Tôi đối xử với cô như vậy, vậy mà cô vẫn giúp tôi.”
“Không có gì. Tôi chỉ thấy thật nực cười khi đánh giá một người tốt hay xấu chỉ dựa trên chủng tộc của họ. Hôm nay, dù gặp ai tôi cũng sẽ cứu.”
Cô rút tay ra khỏi tay Gladys và nói: “Chắc hẳn các cậu có lẽ còn có chuyện cần bàn bạc. Tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa. Tạm biệt.”
“La Vi…” Gladys nhìn cô luống cuống.
“Tiểu thư La Vi, xin cô đợi một lát.” Theodore đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt đen sạm thoáng hiện hiện lên vẻ tôn trọng: “Tôi xin lỗi vì hành vi thô lỗ trước đây của mình. Mong cô thứ lỗi.”
“Tiểu thư La Vi, tôi cũng xin lỗi.” Hall gãi đầu cũng nói lời xin lỗi.
“La Vi.” Gladys vui vẻ nói, nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh: “Hãy ở lại và cùng chơi với tụi mình nhé.”
“Không cần đâu.” La Vi lắc đầu.
Gladys lo lắng nắm lấy tay cô: “Cô, cô không phải muốn sờ tai tôi sao? Nếu cô ở lại, tôi sẽ cho cô sờ.”
Vẻ mặt của La Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nguy rồi, tay cô hơi ngứa.
“Có sờ tai hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi muốn kết bạn với mọi người thôi.” La Vi thẳng lưng, nghiêm túc nói.
Gladys nghĩ rằng cô thực sự không muốn sờ thật, mắt cũng không còn sáng như trước nữa.
Theodore và Hall liếc nhìn nhau, ho nhẹ cúi đầu.
“Nhưng ở đây không phải chỗ để nói chuyện. Tôi phải về ký túc xá thay đồ đã.” La Vi nói với ba người: “Chúng ta hẹn địa điểm đi. Tôi sẽ đến tìm các cậu sau khi thay đồ.”
“Được!” Gladys trả lời nhanh chóng, như thể có một cái đuôi vô hình đang vẫy phía sau cô vậy.
Từ khi biết Gladys là người sói, La Vi không còn thấy vẻ mặt thường xuyên cau có của cô ấy u ám nữa, mà chỉ thấy cô ấy đáng yêu.
“Được thôi.” Theodore và Hall cũng đồng ý.
Bốn người họ đồng ý gặp nhau dưới cây liễu thứ ba bên hồ sau nửa tiếng nữa.
Ở đó có mùi hôi kỳ lạ nên tương đối ít người qua lại.
La Vi và Gladys chào tạm biệt Theodore và Hall, bước ra khỏi nhà ăn và hít thở không khí trong lành bên ngoài, cô cảm thấy như được sống lại.
Lời miêu tả của Winnie thật sự không hề có chút thiên vị nào. Nó hôi đến mức suýt nữa thì làm cô ngạt chết!
Và còn có Hall nữa, người cậu ta nồng nặc mùi bùn đất và mùi tanh của phân và nước tiểu. Ban đầu cô không muốn ở lại, không phải vì cô kiêu ngạo, mà là vì nó quá hôi!
Trở về ký túc xá, La Vi thay quần áo sạch sẽ, gọi một chậu nước rửa mặt và tay để rửa sạch mùi rượu trên người. Cô đoán cũng sắp đến giờ rồi, bèn cầm đũa phép và mai rùa đi ra ngoài.
Gladys đã đợi sẵn ở hành lang tầng hai. Cô ấy ở tầng ba, thay đồ còn nhanh hơn La Vi. Cô ấy đã đợi năm sáu phút rồi.
“La Vi!”
Nhìn thấy La Vi đi ra ngoài, Gladys vẫy tay với cô: “Tôi ở đây.”
La Vi bước tới chỗ cô ấy, hai người cùng đi về phía cây liễu thứ ba bên bờ hồ.
“Gladys, hai người ngồi cạnh cô trưa nay là ai vậy? Hình như tôi chưa từng gặp họ.” Trên đường đi, La Vi hỏi.
“Ồ, một người là học trưởng từ khoa trung cấp, tên là Hessel Calansis, đến từ Dãy núi Ma Thú; người kia cũng là học trưởng từ khoa trung cấp, tên là Sebastian Noel, đến từ Thành Lưu Vong giống như tôi.”
Một người đến từ Dãy núi Ma Thú, một người đến từ Thành Lưu Vong, cộng thêm Gladys cũng đến từ Thành Lưu Vong, và Athena có thân phận đặc biệt. Bốn người này hoặc là bản thân họ đặc biệt, hoặc là có lai lịch đặc biệt.
Ngay từ đầu, cô đáng lẽ ra không nên gặp phải chuyện xui xẻo này. Tất cả là nhờ Kyle, kẻ đã làm mọi chuyện tồi tệ hơn và nhất quyết kéo cô vào chuyện này.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì họ đã đến bên hồ rồi.
Theodore và Hall đến sớm hơn họ. Họ nằm dài trên bãi cỏ ven hồ một cách rất bất lịch sự, miệng cắn cọng cỏ, nói chuyện rôm rả.
Điều khiến La Vi ngạt thở là Theodore vẫn còn treo cá muối trên người, còn Hall thì chưa thay quần áo.
Các Thánh Kỵ sĩ đã rời đi rồi, có cần phải cẩn thận như vậy không?
Gladys cũng không chịu nổi. Người sói vốn có khứu giác rất nhạy bén, khuôn mặt cô ấy tái mét khi ngửi thấy mùi này: “Theodore, Hall, sao hai người không thay quần áo đi?”
Theodore đứng dậy phủi sạch cỏ bám trên người: “Này, thay đồ làm gì? Lỡ đám Thánh Kỵ sĩ kia quay lại thì sao? Mũi chúng còn thính hơn cả mũi chó.”
Hall đồng tình nói: “Đúng vậy, tôi cũng mất công lắm mới ngâm quần áo như vậy được!”
La Vi và Gladys đều lùi lại ba bước, nhìn hai thiếu niên với vẻ mặt khó chịu.
Cuối cùng, họ bước tới, tay bịt mũi. Gladys nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Hôm nay thì thôi. Ngày mai hai người nhất định phải thay.”
“Được rồi, được rồi, ngày mai thay.” Khi Theodore không nhằm vào ai, tính cách của cậu ấy khá thẳng thắn và dễ mến.
Bốn người họ ngồi xuống bãi cỏ và thảo luận về những gì đã xảy ra hôm nay.
Nói được vài câu, hai thiếu niên nhìn về phía La Vi, vẻ mặt như dân cờ bạc: “Tiểu thư La Vi, cô có muốn đoán thân phận của chúng tôi không?”
“Tôi cá là cô sẽ không đoán được đâu.” Theodore tự tin nói: “Nếu tôi thắng, Hall phải cho tôi mười đồng xu!”
Hall cười ngây ngô nói: “Tôi cá là cô La Vi có thể đoán được.”
You cannot copy content of this page
Bình luận