Con cú cú mèo kêu lên ba lần liên tiếp, đôi mắt vàng óng với đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô, như thể nếu cô không trả lời chắc chắn nó sẽ tiếp tục.
Vị Thánh kỵ sĩ bên hồ chú ý đến động tĩnh ở đây, hai cặp mắt đồng loạt nhìn sang khiến cô cảm thấy bất an.
La Vi nắm chặt ngón tay: “Được rồi, Giáo sư Tobias, tôi sẽ đến đó ngay.”
Khi con cú mèo nghe thấy câu trả lời của cô, nó xoay cổ một vòng, dang rộng đôi cánh và bay đi.
La Vi quay người đi về phía căng tin của trường đại học.
Hai hiệp sĩ nhìn thấy con đường cô đang đi nhưng không đuổi kịp để điều tra.
Mí mắt phải của La Vi liên tục giật giật, cô nghĩ đến quẻ nửa tốt nửa xấu mình đã xem trước đó, bỗng nhiên cảm thấy kết quả xem bói không được chính xác cho lắm.
Ít nhất cho đến bây giờ, cô chỉ thấy xui xẻo chứ chưa thấy may mắn đâu.
Ký túc xá nữ không xa nhà ăn của học viện, chỉ mất bảy phút đi bộ để đến đó.
Nhà ăn đông nghịt người cả trong lẫn ngoài. Quý tộc và thường dân chen chúc nhau, cùng nhìn lên tầng trên. Suốt thời gian ở học viện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên La Vi chứng kiến cảnh tượng quý tộc và thường dân hòa thuận như vậy.
La Vi đi xuyên qua đám đông, vào nhà ăn ở tầng một, bước lên cầu thang xoắn ốc và từng bước leo lên tầng hai.
“Đó là ai vậy? Tại sao cô ấy lại lên đó?”
“Cô ấy là học sinh mới năm nay. Tôi nhớ không lầm tên cô ấy là La Vi. Tôi nghe nói cô ấy xuất thân từ một gia đình rất danh giá.”
“La Vi? Họ là gì?”
“Tôi không biết. Bối cảnh của cô ấy rất bí ẩn, nhưng người ta nói cô ấy là công chúa của một vương quốc nào đó.”
“Đúng vậy, cô ấy rất bí ẩn. Tôi đã từng thấy Học trưởng Kyle cũng phải nịnh nọt cô ta. Cô ta đúng là kiêu ngạo!”
“Không có ai đi tìm hiểu sao?”
“Không thể nào điều tra được. Danh tính của cô ấy chắc chắn được bảo mật rất kỹ. Đừng có tò mò. Cẩn thận lỡ đắc tội với thế lực đứng sau cô ta thì toi.”
“Tôi nào có tò mò. Tôi chỉ muốn kết bạn thôi, mà cũng không được sao?”
“Đó là kết bạn sao, là muốn trèo cao thì có!”
“Trèo cao thì sao? Cậu không muốn trèo sao?”
“Tôi, tôi biết thân biết phận!”
“Hứ, còn không phải là không trèo lên được sao…”
Mọi người dưới lầu nhìn bóng người trên cầu thang với ánh mắt ngưỡng mộ. Họ thì thầm với nhau, bàn tán về thân phận của La Vi, và ghen tị vì cô có thể lên tầng hai gặp mặt trực tiếp với các Thánh kỵ sĩ.
Ai cũng cảm thấy được gặp Thánh kỵ sĩ là một vinh dự lớn lao, nhưng chỉ có La Vi mới biết hành trình này gian nan đến nhường nào. Vừa leo được vài chục bậc thang, lưng áo của cô đã ướt đẫm mồ hôi.
“Học muội!”
Ngay khi vừa bước lên tấm thảm ở tầng hai, một cậu thiếu niên tóc hạt dẻ với nụ cười quyến rũ sải bước tiến lên đón.
“Học muội, sao em muộn thế? Anh đợi em lâu lắm rồi!”
La Vi nghi ngờ: “Học trưởng Kyle, sao anh cũng tới đây…”
Kyle ưỡn ngực và nói: “Tôi là hoàng tử của Công quốc Kinok. Tôi đến đây thay mặt đất nước để chào hỏi các Thánh kỵ sĩ.”
À, vua cha của anh có đồng ý để anh đại diện cho đất nước không?
La Vi nuốt câu hỏi này xuống rồi hỏi: “Học trưởng, sao anh biết em sẽ đến?”
Kyle nháy mắt với cô hạ giọng nói bằng chất giọng trầm ấm: “Đoán xem!”
“Em không thể đoán được.”
“Haha, ta đã bảo Thánh kỵ sĩ mời em đến đây. Bất ngờ không? Có vui không?”
La Vi: …Vui, thực sự rất vui.
“Thưa Học trưởng Kyle.” Cô nói một cách khó khăn: “Tại sao anh lại nghĩ đến việc mời em đến đây?”
Kyle nhận công nói: “Tôi thấy có vài học viên sơ cấp từ khoa của em đều được mời đến, nhưng chỉ thiếu mỗi em. Nên tôi đoán là họ chắc chắn không biết thân phận của em.”
“Thần Quyến giả tên là Athena trong lớp các em có thể đến dự tiệc. Còn em là hậu duệ của thiên thần, làm sao con có thể thua kém cô ta được? Ta đã ngay lập tức nhắc đến em với Thánh kỵ sĩ, ngài ấy quả nhiên rất hứng thú khi nghe về em, nên đã nhờ Giáo sư Tobias mời em đến.”
“Sao nào, học trưởng, tôi vẫn luôn nghĩ cho em. Bây giờ em định cảm ơn anh thế nào đây!”
La Vi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ý muốn đánh người.
Cô ta cười giả tạo hỏi: “Học trưởng, tại sao em lại không biết mình đã trở thành hậu duệ của thiên thần từ khi nào vậy?”
“Này, em còn giấu giếm gì nữa? Anh biết cả rồi.” Kyle nháy mắt với cô: “Một buổi tối nọ, anh nhìn thấy em bay trên trời.”
Ngón tay La Vi run rẩy. Chỉ cần một bước sai lầm vạn kiếp bất phục. Giờ cô đã hiểu rõ sự đáng sợ khi có những đồng đội ngu ngốc.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Kyle, em thực sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa.” La Vi nghiến răng nói.
“Chúng ta sẽ nói về chuyện cảm ơn sau. Thôi nào, để anh dẫn em vào!”
Kyle hào hứng dẫn cô vào phòng trà chiều dành riêng cho giáo viên.
Khi cánh cửa được đẩy ra, cả mười con mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.
Kyle rất vui mừng và giới thiệu cô với Thánh kỵ sĩ: “Thánh kỵ sĩ tiên sinh, đây là học muội La Vi mà tôi đã kể với ngài.”
La Vi nhanh chóng ngước mắt nhìn quanh, sau đó cúi chào hiệu trưởng, kỵ sĩ và hai giáo sư: “Ngài hiệu trưởng, Thánh kỵ sĩ Đại Nhân, Giáo sư Tobias, Giáo sư Pence, xin chào.”
“Vào đi, La Vi.” Hiệu trưởng Morrison lên tiếng trước: “Vào đi, ngồi xuống. Ở đây không cần nhiều lễ nghi như vậy đâu.”
Trưởng Thánh kỵ sĩ cũng gật đầu với cô: “Tiểu thư, mời cô ngồi.”
Trong nhà ăn chỉ có Thánh kỵ sĩ duy nhất, đó là đội trưởng Thánh kỵ sĩ, Đại Hiệp sĩ Yarvich Emerson. Năm hiệp sĩ còn lại đã ăn xong và đi dạo quanh học viện.
Phần lớn những người ngồi quanh bàn ăn dài đều là người quen. Ngoại trừ ba vị giáo sư của học viện, còn có Athena và Gladys, hai thiếu niên một nam một nữ, cộng thêm Kyle và La Vi, tổng cộng mười người.
La Vi vén váy lên, chậm rãi bước về phía bàn ăn dài.
Hiệu trưởng ngồi ở vị trí chủ tọa đối diện cửa ra vào, đội trưởng Thánh kỵ sĩ ngồi ở ghế dành cho nam khách danh dự, giữa bàn có một ghế trống. Athena ngồi ở phía bên cạnh ghế trống, bên phải Athena cũng có một ghế trống.
Kỳ lạ thay, chiếc đĩa trên chiếc ghế trống thứ hai có dấu hiệu đã bị xê dịch, điều đó có nghĩa là đó là chỗ của Kyle và thứ tự trên bàn hoàn toàn bị đảo lộn.
Nhưng La Vi thực sự không muốn ngồi cạnh Thánh kỵ sĩ nên định ngồi ở góc cạnh cửa.
Bất ngờ, Kyle đã nhanh chân chạy lên phía trước, kéo chiếc ghế trống đầu tiên cho cô, rồi ân cần nói: “Học muội, ngồi đây nhé!”
La Vi lùi lại nửa bước: “Không được đâu, học trưởng, anh ngồi đó đi. Em ngồi đây là được rồi.”
“Tiểu thư, ngồi cạnh tôi đi.”
Trước bữa tối, Yarvich tháo mũ bảo hiểm ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sâu thẳm. Anh ta nhìn La Vi với ánh mắt dò xét, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối.
“Đã lâu rồi ta không gặp người mang dòng máu thiên thần. Vì Thần Mặt Trời và Mặt Trăng đã để chúng ta gặp nhau ở đây, có lẽ Người có có ẩn ý gì đó cho chúng ta.”
“Mời tiểu thư ngồi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ.”
La Vi cúi mắt, mỉm cười: “Vâng, Nhật Nguyệt tôn thần cao cả, Thánh kỵ sĩ đại nhân, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”
Cô miễn cưỡng bước tới ngồi xuống dưới sự chăm sóc của Kyle.
Yarvich quan sát tỉ mỉ và nhận thấy từng cử chỉ, lời nói của La Vi. Anh ta nhận thấy rằng cô khác với những người khác, anh ta lập tức nheo mắt lại.
“Tiểu thư, khí chất của cô thật khác biệt, trông không giống quý tộc ở lục địa Tây Nguyên.”
You cannot copy content of this page
Bình luận