Ngay khi Theodore mở miệng, La Vi biết mình gặp rắc rối rồi.
Đúng như dự đoán, cha anh ta cũng sắp chết.
Dù sao thì cô cũng chỉ nói là về gặp mặt lần cuối, nói giảm nói tránh một chút. Biết đâu lần sau cô lại có thể lấy lý do “người cha đột nhiên lâm bệnh nặng” ra dùng lại.
Nhưng Theodore lại nói thẳng rằng anh muốn quay về chôn cất cha mình. Cha anh vừa bị gãy chân, mà anh ta đã muốn chôn ông xuống đất. Người này còn tàn nhẫn hơn cả cô.
Sau khi lắng nghe một vòng, hóa ra chỉ có Gladys, người có lý do không đáng tin cậy nhất, mới là đáng tin nhất.
Nhìn Hiệu trưởng Morrison trước mặt, mặt ông gần như biến thành một bảng màu. Dường như đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp giảng dạy nhiều năm của mình, ông gặp phải nhiều học sinh vô liêm sỉ đến vậy cùng một lúc.
“Laura, Theodore…” Hiệu trưởng lấy ra một danh sách khác từ ngăn kéo và lật xem.
“Laura, học viên Ma Văn trung cấp, thông tin nhập học của em cho thấy cháu có một người bà sức khỏe không tốt.”
“Vâng, thưa hiệu trưởng.” Laura chắp tay lại lo lắng nói: “Bà ngoại em đã già và thường xuyên đau ốm. Lần này bệnh tình rất nặng. Bà là người thân duy nhất của em, và em muốn về thăm bà.”
“Tình người là bản chất con người.” Hiệu trưởng thở dài: “Đơn xin nghỉ phép của em được chấp thuận. Em muốn nghỉ bao nhiêu ngày?”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, những người khác đều nhìn Laura với ánh mắt ghen tị, trong mắt họ lộ ra sự tiếc nuối và hối hận.
Biết thế, lúc điền thông tin nhập học đã cẩn thận hơn rồi. Viết một vài người thân bị bệnh chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Laura ngạc nhiên nói trước ánh mắt ghen tị của mọi người: “Thưa hiệu trưởng, em chỉ xin ba ngày thôi.”
Hiệu trưởng xem lại thông tin của cô rồi gật đầu: “Được, nhớ quay lại báo cáo cho ta sau ba ngày để hủy bỏ kỳ nghỉ nhé.”
“Vâng, cảm ơn hiệu trưởng!” Laura cúi đầu cảm ơn.
“Lấy trứng về đi. Ta không nhận quà của học sinh.”
Laura ngại ngùng cúi đầu: “Cái này, cái này là quà biếu thầy, mong thầy đừng chê…”
Chưa kịp nói hết câu, một vài tiếng kêu chiếp chiếp vang lên từ chiếc giỏ mây trên bàn.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào giỏ trứng và mắt dần mở to.
“Rắc rắc…”
Với một tiếng lạo xạo, chú gà con trong trứng dùng hết sức mình mổ thủng vỏ trứng. Thân hình vàng óng mềm mại của nó cong ra khỏi vỏ trứng, những chiếc lông ướt rũ xuống thành từng mảng trên lớp da hồng hào.
Những chú gà con mới nở có đôi mắt đen sáng và cơ thể mềm mại của chúng không thể đứng thẳng được nên chúng mở và đóng chiếc mỏ màu hồng của mình trong không khí, phát ra những âm thanh chiếp chiếp non nớt.
Bảy hoặc tám chú gà con nở cùng một lúc.
Căn phòng tràn ngập tiếng kêu chíp chíp bất an của lũ gà con, văn phòng làm việc nghiêm túc của hiệu trưởng đột nhiên biến thành một trang trại gà.
La Vi liếc nhìn mái tóc rối bù của Laura, cảm thấy mình đã đoán được sự thật.
Có phải cô ấy vừa mới lấy trộm giỏ trứng này từ chuồng gà sau giờ học không?
Laura xấu hổ đến mức sắp khóc. Hiệu trưởng Morrison lấy tay ôm trán và nói: “Laura, mang gà con của em đi đi nhanh lên.”
“Em xin lỗi, hiệu trưởng!” Laura cúi đầu gập người 90 độ vội vàng lấy chiếc giỏ mây xuống.
Hiệu trưởng Morrison không yên tâm dặn dò: “Laura, em không được nuôi gà trong trường, em có nghe tôi nói không?”
“Em nghe rõ rồi ạ!” Laura lo lắng ôm chiếc giỏ mây và gật đầu liên tục: “Em không nuôi chúng, em sẽ không nuôi chúng, em sẽ ăn chúng khi trở về. Tặng chúng người khác ạ!”
Nói xong, mặt cô đỏ bừng, cúi chào Hiệu trưởng Morrison lần nữa rồi nhanh chóng bế con gà con rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Morrison lắc đầu, nghĩ ngợi, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Rút ra một tờ giấy da dê trắng, dùng bút lông ngỗng viết một dòng chữ.
[Nội quy mới của học viện: Cấm sinh viên nuôi gà trong Học viện]
Cây bút dừng lại một lúc rồi viết thêm một câu nữa.
[Phụ lục: Cấm nuôi bất kỳ loại gia cầm, gia súc]
Viết xong, Hiệu trưởng Morrison thổi khô mực, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ hài lòng và tiếp tục giải quyết những kẻ gây rối trong văn phòng.
“Theodore, học viên Ma Chú trung cấp. Thông tin nhập học của em cho thấy em đến từ Bờ biển Đen, cực Nam của Tây Nguyên. Em là trẻ mồ côi. Cha của em ở đâu ra?”
Theodore buột miệng nói: “Thông tin này là từ một năm trước. Em đã đoàn tụ với người cha thất lạc nhiều năm của mình rồi.”
Hiệu trưởng Morrison đóng sầm danh sách lại và nhìn họ: “Bốn người các em đã nói dối và gian lận, tình tiết rất nghiêm trọng. Ta phạt các em lên gác xép thư viện để sắp xếp sách. Đi ngay lập tức, không được phép rời đi cho đến khi sắp xếp xong!”
Bốn người đó bị đuổi ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng.
Cô không bao giờ ngờ rằng mình không những không được nghỉ phép mà còn bị phạt.
La Vi thì thầm với Gladys: “Chúng ta thực sự phải đi sao?”
Gladys cau mày: “Nếu không đi, sẽ bị mời phụ huynh.”
Theodore: “Còn có thể sẽ bị trừ điểm và bị phê bình trước toàn trường.”
Hall: “Thực ra, phân loại sách cũng tốt. Sạch sẽ hơn dọn chuồng ngựa.”
……Được rồi.
Bốn người họ chán nản bước về phía thư viện.
Trên đường đi, La Vi hỏi Gladys: “Cô đã từng đến thăm Hiệu trưởng Morrison trước đây sao?”
Xét theo giọng điệu của Hiệu trưởng Morrison, có vẻ như ông ấy rất quen thuộc với Gladys.
“Tôi đã tìm ba lần rồi.”
Gladys tức giận nói: “Ông ta chẳng đồng ý với bất cứ điều gì cả.”
La Vi tò mò hỏi: “Không đồng ý chuyện gì?”
“Tôi muốn chuyển ra ngoài, nhưng không cho phép.”
Chuyện này… Cô cũng muốn chuyển ra ngoài, nhưng nội quy của trường nêu rõ rằng học sinh phải ở trong khuôn viên trường.
“Tôi muốn đổi con ngựa thành con gấu trắng, cũng không được!”
La Vi: …Có chút quá đáng rồi đấy.
Trong lớp học Cưỡi Ngựa, bạn cưỡi một con gấu Bắc Cực. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con gấu Bắc Cực của bạn ăn thịt ngựa của người khác?
“Lần thứ ba, tôi nói rằng tôi muốn chuyển trường.”
“Ông ấy có đồng ý không?”
Gladys lắc đầu và càng tức giận hơn: “Ông ấy nói không có học viện nào muốn nhận tôi.”
“Ừm.” La Vi hiếm khi im lặng.
Hai giờ sau, bốn người họ ngồi bệt xuống sàn gác xép thư viện, thở hổn hển. Tay chân bủn rủn rã rời không nhấc nổi, mỗi lần hít thở đều hít phải đầy bụi.
“Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy.” Hall nói, gục xuống những cuốn sách trong tuyệt vọng, đôi mắt đã mất đi vẻ sáng ngời, “nơi này còn không sạch sẽ như chuồng ngựa.”
Gác mái của thư viện chất đầy những núi sách cũ, tất cả đều được học viện thu thập nhưng chưa được phân loại.
Phần lớn là sách giấy da, một phần nhỏ là giấy cói, được cất giữ trong một chiếc rương đồng. Chiếc rương cũng không được đóng kín, chuột đã thải rất nhiều phân vào đó.
Gác xép tối om, bụi đất dày hơn một ngón tay, mạng nhện giăng khắp nơi. Lúc mới vào, họ cứ ngỡ như đang bước vào một hang động.
“Chắc chắn đã hơn mười năm nơi này không được dọn dẹp. Tôi mệt quá!” Theodore ngã xuống cùng Hall, tay cầm một cây chổi phủ đầy mạng nhện, không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu.
Gladys dựa vào những chiếc rương đồng xếp gọn gàng, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng.
La Vi đã nghỉ ngơi đủ rồi, dựa vào kệ sách đứng dậy: “Chúng ta đã làm được một nửa rồi. Cố gắng lên, chúng ta tranh thủ hoàn thành trước khi trời tối.”
Cô nhặt chiếc khăn lau lên và tiếp tục lau bụi trên những cuốn sách, xếp từng cuốn một vào giá sách dựa vào tường.
Theodore nhìn thấy động tác của cô, đột nhiên nói: “Tôi quên hỏi, vị tiểu thư cao quý này, tại sao cô lại muốn xin nghỉ phép?”
La Vi cảm nhận được chút thù địch trong lời nói của Theodore. Cô đặt cuốn sách trong tay lên giá sách, quay lại nói: “Cũng giống như lý do của học trưởng, cha tôi bị bệnh.”
Theodore cười khẩy: “Có vẻ như chúng ta đã liên lụy đến cô rồi, khiến một tiểu thư quý tộc mỏng manh như cô phải chịu trừng phạt cùng với những kẻ như chúng ta.”
You cannot copy content of this page
Bình luận