Danh sách chương

Gladys Sharp, đến từ Thành phố Lưu vong phương Bắc, là con gái của Chúa tể Sói thuộc Bộ tộc Sói Băng. Tính khí nóng này nghe nói là thích ăn thịt sống, khiến cô có biệt danh “Phù thủy Hoang dã”.

Cha cô ấy không có tước vị, nhưng Bộ tộc Sói Băng là thế lực hùng mạnh nhất ở phương Bắc, và cô là con gái của tộc trưởng, vì vậy không ai dám đối xử với cô ấy như thường dân.

Gladys luôn cau có với mọi người, nghe thấy giọng của Jean, cô cau mày bước tới.

“Jean.” Cô dừng lại một chút, rồi lại nhìn La Vi: “La Vi.”

Không ngờ cô ấy lại biết tên mình. Ánh mắt La Vi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Jean thường nhắc đến cô, và những người xung quanh cô cũng vậy.” Gladys giải thích.

“Tôi hiểu rồi.” La Vi mỉm cười dịu dàng: “Gladys, rất vui được gặp cô.”

Khóe miệng Gladys giật giật, như thể muốn cười nhưng không thể, và lông mày càng nhíu chặt hơn: “Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi cũng vậy.”

La Vi ngước nhìn bầu trời.

Trời xám xịt và âm u, trông không giống thời tiết chút nào.

Jean nắm lấy cánh tay Gladys bằng tay trái: “Gladys, hôm nay trông cô có vẻ chán nản, có chuyện gì vậy?”

La Vi ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của Jean có thể trò chuyện thoải mái với Gladys mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

“Không có gì, Thánh kỵ sĩ sắp đến rồi, phiền phức quá.” Gladys nói.

La Vi gật đầu đồng tình, nhưng cô cũng cảm thấy khó chịu.

“Ừ, cậu cũng không muốn mặc áo choàng ma pháp phải không?” Jean dường như đã tìm được đồng minh cùng chung chí hướng vơi mình lại bắt đầu phàn nàn về bộ đồng phục học sinh xấu xí.

Gladys: …

La Vi: …

Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, cả hai đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.

Jean tay phải kéo La Vi và tay trái kéo Gladys, than phiền suốt chặng đường từ nhà thờ đến tận cổng học viện.

Khi Gladys nhìn thấy cổng trường, một chút bối rối hiện lên trong mắt cô, như thể cô đang tự hỏi tại sao mình lại được đưa đến đây.

Cô dừng lại, mặc cho Jean kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

“Gladys, cậu không định ra ngoài ăn sao?” Jean hỏi.

“Không, tôi muốn đi tìm hiệu trưởng xin nghỉ về nhà.” Gladys nói một cách nghiêm túc.

“Xin nghỉ phép về nhà sao?” Jean ngạc nhiên hỏi: “Nhưng trường sắp đến kỳ nghỉ rồi, bây giờ cậu về nhà định làm gì?”

“Chỉ là về nhà thôi.” Gladys lạnh lùng nói.

Thì ra là vẫn có thể nghỉ phép sao?

La Vi rút tay mình ra khỏi tay Jean: “Xin lỗi Jean, tôi vừa nhớ ra tớ còn phải xin phép viện trưởng, nên buổi trưa không thể đi ăn cùng cậu được.”

Jean nhìn La Vi với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu cũng muốn về nhà sao?”

La Vi nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

Jean do dự một chút rồi nói: “Được rồi, vậy các cậu đi đi. Tôi không dám xin nghỉ. Nếu mẹ tôi biết, bà ấy sẽ phạt tôi bằng cách bắt tôi chép phạt gia quy.”

La Vi và Gladys nhìn nhau, cùng quay người lại sánh bước đi đến phòng hiệu trưởng.

“Liệu Hiệu trưởng Morrison có ở văn phòng trong giờ ăn không?”

“Không có.”

Gladys dường như rất quen thuộc với việc tìm hiệu trưởng. Cô dẫn La Vi vào hành lang bên hông ở phía tây tầng hai của nhà thờ, rồi dừng lại trước cửa phòng hiệu trưởng.

“Cốc cốc cốc.”

Gladys gõ cửa ba lần.

“Vào đi.”

Một giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông trung niên vang lên từ bên kia cánh cửa.

Gladys đẩy cửa bước vào. La Vi do dự một chút rồi cũng đi theo cô vào phòng hiệu trưởng.

“Gladys, em lại muốn làm gì?”

Ngay khi Gladys xuất hiện, Hiệu trưởng Morrison ngả người ra sau ghế vì đau đầu và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

“Hiệu trưởng, con muốn nghỉ phép.”

Gladys đứng thẳng giữa phòng của Hiệu trưởng Morrison như một thanh sắt.

La Vi bước chậm hơn một bước, nhưng vừa bước qua cửa, hiệu trưởng đã nhìn thấy cô: “Học trò, em đến tìm ta có việc gì.”

La Vi nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước lên phía trước cúi chào: “Chào Hiệu trưởng.”

 

“Em tên là La Vi, là học viên ma pháp sư sơ cấp, em cũng muốn xin nghỉ phép.”

Hiệu trưởng Morrison càng thêm đau đầu. Ông nhìn hai người rồi nói: “Vậy, Gladys và La Vi, hai em có thể cho tôi biết lý do vì sao muốn nghỉ phép không?”

Gladys tỏ vẻ khó chịu, lộ vẻ mặt “chuyện này mà cũng cần lý do sao” rồi cau mày suy nghĩ một lúc: “Mùa đông sắp đến rồi. Em phải quay lại giết gấu nâu. Chúng ăn thịt người.”

La Vi đợi Gladys nói xong mới nói: “Cha em đột nhiên lâm bệnh nặng, em muốn về thăm ông ấy lần cuối.”

Gladys lập tức quay đầu lại nhìn La Vi, trong mắt lộ ra một tia đồng cảm.

La Vi trông có vẻ buồn bã và nhìn Hiệu trưởng Morrison với ánh mắt đầy hy vọng.

Tuy nhiên, Hiệu trưởng Morrison vẫn nhìn họ chằm chằm bằng đôi mắt nâu của mình, như thể đã nhìn thấu họ: “Vậy, các em muốn nghỉ phép bao lâu?”

Gladys: “Mười ngày!”

La Vi giảm một nửa: “Em chỉ cần năm ngày thôi.”

“Một là mười ngày, một là năm ngày.” Hiệu trưởng Morrison lật giở một cuốn sách da dê, cười khẽ: “Ồ, cả hai em đều từ phương Bắc đến phải không? Có thể về trong thời gian ngắn như vậy sao?”

La Vi đang suy nghĩ nên tranh luận thế nào thì Gladys buột miệng nói: “Vậy thì em xin nghỉ một tháng!”

Khuôn mặt của Hiệu trưởng Morrison tối sầm lại, và ngay khi định nói điều gì đó, thì lại có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”

Cánh cửa gỗ mở ra, một mái tóc vàng ló ra. Một cậu bé trông có vẻ giản dị hỏi yếu ớt: “Đây có phải phòng hiệu trưởng không?”

“Đúng rồi, vào đi.”

Chàng trai trẻ đóng cửa bước vào. Đôi dép rơm cũ kỹ của anh ta để lại hai vệt bùn trên thảm. Anh ta nhìn Hiệu trưởng Morrison và mỉm cười thành thật: “Hiệu trưởng, em muốn xin nghỉ vài ngày. Mẹ em bị bệnh nặng, em phải về chăm sóc bà.”

Hiệu trưởng Morrison liếc nhìn La Vi.

La Vi: …

Nhìn xem cô làm gì, cô đang về chịu tang cho người cha đột nhiên lâm bệnh nặng qua đời. Lý do của cô khác hẳn với cô bạn cùng lớp này!

Hiệu trưởng Morrison hỏi cậu thiếu niên: “Tên em là gì?”

“Tên em là Hall Felix.”

Hiệu trưởng lại liếc nhìn tờ giấy da trên bàn rồi nói: “Hall, em  được Giáo sư Temple giới thiệu nhập học. Thông tin Giáo sư Temple cung cấp cho thấy em chỉ có một người cha.”

Hall gãi đầu: “À, cha em mới cưới mẹ kế cho em ạ.”

Hiệu trưởng Morrison nói một cách vô cảm: “Cha em đã sáu mươi tuổi rồi, ông ấy vẫn có thể tìm cho em một người mẹ kế sao?”

“Hì hì.” Hall cười hai lần: “Được ạ.”

Hiệu trưởng Morrison liếc nhìn ba người bọn họ rồi đau đầu đóng quyển sổ da lại: “Đơn xin nghỉ phép của các em đều không được chấp nhận, quay về đi.”

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lần này, Hiệu trưởng Morrison im lặng trong ba giây trước khi lên tiếng: “Vào đi.”

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi!”

“Cốc cốc cốc.”

Hiệu trưởng Morrison chỉ vào Gladys và nói: “Đi mở cửa đi.”

“Vâng.” Gladys miễn cưỡng bước tới, nắm lấy tay nắm cửa kéo mạnh cửa ra.

“Ôi trời ơi!”

Một cô gái tóc tai bù xù bước vào từ bên ngoài cửa, trên tay ôm một giỏ trứng.

Giỏ trứng gần như rơi ra ngoài, nhưng Gladys đã kịp thời đỡ lấy và ngăn không cho nó rơi xuống tấm thảm len mềm mại trong văn phòng của hiệu trưởng.

“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, nếu không trứng của tôi đã vỡ rồi!” Cô gái bám vào khung cửa để đứng vững và vội vàng cảm ơn Gladys.

“Laura, ai ở trong đó vậy? Hiệu trưởng có ở trong phòng không?”

Một giọng nói khàn khàn khác lại vang lên bên ngoài cửa.

La Vi thấy Hiệu trưởng Morrison hít một hơi thật sâu rồi nói với người ngoài cửa: “Hai em học sinh, mời vào.”

Laura loạng choạng bước vào văn phòng của hiệu trưởng, và cậu bé da ngăm đen phía sau cô chen vào một cách sốt ruột.

“Hai em học sinh, hãy cho ta biết tại sao hai em lại ở đây.” Vị trưởng khoa nói một cách mệt mỏi.

Laura nhanh chóng đặt những quả trứng lên bàn của hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, đây là trứng gà em biếu thầy. Em, em là Laura. Theodore và em muốn xin phép thầy…”

“Lý do.”

Laura xoa tay: “Bà nội em bị bệnh, em muốn về chăm sóc bà.”

Theodore da ngăm đen nhe răng thì chơi lớn hơn nói: “Cha em bị gãy chân và đang hấp hối. Ông ấy chỉ chờ con về lo hậu sự cho ông ấy thôi!”

Hết Chương 73 Lý do nghỉ phép là gì?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page