“Có chuyện gì? Nó nói gì vậy?” La Vi hỏi.
“Không có gì.” Troy nói với giọng nghiêm trọng: “Chỉ là tôi chưa bao giờ nghe thấy nó phát ra âm thanh nũng nịu như vậy.”
“Vậy sao? Ta lại thấy rất dễ nghe!” Vừa dứt lời, con Griffin liền cúi cái đầu đại bàng to lớn xuống, dùng cái đầu nhẵn thín của nó dụi dụi vào vai cô.
Troy nhắm mắt lại: “Nó có thể hiểu được lời cô nói và nó đã đồng ý rồi.”
La Vi chạm vào bộ lông mượt mà của Griffin ngạc nhiên thốt lên: “Thật thông minh!”
Cô nhìn vào đôi mắt vàng kim của Griffin và hỏi thăm dò: “Griffin, ngươi có đồng ý không?”
Con Griffin vươn cổ lên, ọc ọc vài tiếng trong cổ họng, rồi đột nhiên cúi đầu xuống và nhổ ra một bọc da cừu dính đầy chất nhầy.
“Tiền của ta!”
Troy suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Ngươi lừa ta, ngươi thậm chí còn không nuốt nó!”
Con Griffin đặt một móng vuốt ấn lên bọc da, không để ý đến hắn, quay đầu nhìn La Vi :”Phíp~.”
La Vi mỉm cười thân thiện, lại chạm vào bộ lông mượt mà của Griffin : “Cảm ơn, ta chỉ lấy vài viên ma thạch, còn lại là của ngươi.”
Con Griffin nhanh nhẹn dùng hai chân trước cạy mở lớp vải da dê, lộ ra một chiếc hộp gỗ được khóa cẩn thận. Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng mở hộp, lấy ra hơn mười viên ma thạch từ trong hộp ra.
Đỏ, lam, vàng, tím và xanh lục. Nó cũng dùng đầu móng vuốt chỉ vào, rồi nhặt ra năm viên đá khác nhau và đưa cho La Vi.
La Vi lập tức đưa tay ra nhận lấy.
Nó nới lỏng móng vuốt và lục lọi trong hộp một lúc rồi lấy ra một viên đá trắng và một viên đá đen rồi đưa cho La Vi.
Troy sững sờ, nói: “Đá ma pháp quang nguyên tố và ám nguyên tố! Sao trong hộp của tôi lại có hai loại đá ma pháp này? Khoan đã, sao lại có thêm mấy thứ gì đó nữa…”
Anh ta muốn tiến gần hơn để nhìn kỹ, nhưng lại bị móng vuốt của Griffin đẩy ra xa.
“Grừ!” Con Griffin nhanh chóng đóng hộp, quấn tấm vải da dê lại, cúi đầu, há cái miệng lớn và nuốt vào cổ họng.
Động tác này rất thuần thục không biết đã luyện tập động tác khéo léo này bao nhiêu lần.
“Hộp tiền của ta! Nhả ra! Trả lại cho ta!”
Troy lao tới cố gắng cạy miệng nó ra.
“Grừ.”
Con Griffin kêu lên một tiếng giống tiếng đại bàng vang dội, đá Troy một cái, bay đến góc tường, dùng móng vuốt tóm lấy một con dê béo rồi bay vút lên trời.
La Vi bỏ bảy viên ma thạch vào túi, nhìn thấy mấy con dê trong góc, cô hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nó không ăn hết số còn lại sao?”
Troy tỏ ra đau khổ: “Không, nó chỉ muốn bắt sống chúng về nuôi để ăn dần thôi.”
“Griffin cũng có thể chăn dê sao?”
“Biết chứ, nó đã rào một ngọn đồi ở vùng núi sâu cách đây 70 km và sử dụng nó làm một trang trại.”
“Con Griffin này thật biết cách tiết kiệm.” La Vi thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên, rồi quay sang nhìn Troy: “Sao vậy? Trông ngươi như người mất hồn vậy.”
“Tiền của tôi…”
“Đó không phải tiền của người.” La Vi nói một cách ranh mãnh :”Đó là rương kho báu của Griffin.”
Troy như vừa chịu một cú sốc lớn. Anh ta đứng bất động trong sân, biến thành một bức tượng đá.
Buổi chiều, Roman và Tom tan học.
“Tiểu thư ơi, Troy bị sao vậy?” Roman bước vào phòng khách, trên tay xách một chiếc ba lô da bò, nhìn Troy đang đứng im lìm bên ngoài với vẻ mặt kỳ lạ, quanh người toát ra khí chất “người lạ chớ lại gần”.
“Có lẽ sau khi tìm kho báu trong phân vài năm, hắn phát hiện ra rằng kho báu không hề có trong phân.”
“Hả? Troy tìm kho báu trong phân á?” Roman có vẻ kinh ngạc.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi là phải gọi là chú.” La Vi sửa lại.
Roman mím môi, cậu bé không muốn gọi Troy là chú, điều đó khiến cậu bé trông thật trẻ con.
“Troy, ngươi đã đứng ngây người lâu như vậy là đủ rồi. Mau vào đây kiểm tra thiên phú ma pháp của Roman!” La Vi ra lệnh.
Troy bước vào với vẻ mặt u ám.
La Vi đặt bảy viên đá ma pháp lên bàn: “Kiểm tra như thế nào?”
Troy liếc nhìn bàn càng thêm khó chịu hơn nữa, tất cả những thứ này đáng lẽ đều là của anh ta!
Ngoại trừ hai viên đá một trắng, một đen kia.
Hắn ủ rũ nói với Roman: “Nhặt từng viên một lên, dùng tâm cảm nhận. Nếu ngươi có duyên với nguyên tố tương ứng, ma thạch sẽ sáng lên.”
Roman hồi hộp bước đến bàn, bàn tay nhỏ của cậu bé lướt qua giữa những viên đá ma thuật một lúc, cuối cùng dừng lại và chạm tới viên đá trắng nhất.
“Viên màu trắng là viên đá ma thuật hệ quang. Pháp sư hệ quang rất hiếm. Ngươi nên thử những viên đá khác đi, nhóc con.” Troy nhướng mắt.
“Hừ, tôi sẽ thử cái này trước!”
Roman khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng và ngay lập tức cầm lấy ma thạch hệ quang.
Troy càng không cho cậu bé thử thì cậu bé càng muốn thử!
“Tùy ngươi.”
Troy không muốn nói thêm gì nữa. Viên đá ma pháp này là của Griffin. Ai mà biết nó lấy từ đâu ra? Khó mà nói được liệu bên trong có chứa nguyên tố ma pháp hay không.
Xét cho cùng, đá ma pháp quang nguyên tố cũng hiếm như pháp sư hệ Quang.
Roman nắm chặt viên đá trắng, mặt đỏ bừng vì tức giận khi nghe câu nói: “Tùy ngươi”.
Mười giây trôi qua, Troy liếc nhìn cậu bé: “Đổi viên khác đi, cái này không sáng.”
“Troy đáng ghét, tôi chỉ thích cái này thôi!” Roman hét lên giận dữ.
Cậu bé cúi đầu, nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay với đôi mắt đỏ hoe, cánh tay bắt đầu run rẩy, dường như toàn thân đang dồn hết sức lực.
“Cố gắng cũng vô ích thôi. Nếu không có thì coi như không có.”
Khi Troy vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bùng phát từ tay Roman.
“Nó sáng lên!” Roman kinh ngạc mở bàn tay ra, nâng viên đá lên trước mặt La Vi, như muốn cho cô xem một bảo vật: “Tiểu thư, nó sáng rồi!”
La Vi dịu dàng xoa đầu Roman: “Ta thấy rồi, Roman giỏi quá, ta biết ngươi nhất định có năng khiếu ma pháp mà!”
Roman cười toe toét đến nỗi lộ cả hàm răng. Lại đắc ý giơ viên đá về phía Troy và nói: “Này, chẳng phải ngươi nói là nó không sáng sao?”
Troy sững sờ hồi lâu, sao có thể sao một đứa trẻ ăn mày nhỏ bé trên phố lại có năng khiếu của một pháp sư ánh sáng chứ!
Anh ta giật lấy Hòn đá Triết gia từ tay Roman, cầm nó trong tay và cảm nhận nó một lúc. Ánh sáng từ viên đá ma pháp ngày càng mờ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn và không còn phát sáng nữa.
Vấn đề không phải ở viên ma thạch.
Anh ta hoang mang nhìn Roman đưa tay ra: “Cầm lấy thử lại lần nữa xem?”
“Thì thử!”
Roman tự tin cầm lấy viên ma thạch nắm chặt trong tay. Quả nhiên, ma thạch lại phát sáng.
Troy không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này: “Được rồi, hãy đặt nó xuống và thử những viên khác để xem liệu ngươi có còn nguyên tố phù hợp nữa không.”
“Ồ.” Roman lần lượt thử từng viên đá còn lại nhưng không viên nào phát sáng.
La Vi hỏi Troy: “Năng khiếu của cậu bé như thế nào, tốt hay không?”
Giọng Troy run run: “Rất tốt. Có tương tác thuần túy với nguyên tố ánh sáng. Nếu được đưa vào Giáo đình, thậm chí có thể trở thành Thánh kỵ sĩ đời tiếp theo.”
“Ta không muốn đến Giáo đình!” Roman hoảng hốt nhìn La Vi : “Tiểu thư, đừng đuổi con đi. Con không muốn đến Giáo đình. Con chỉ muốn làm hiệp sĩ của ngày thôi!”
La Vi vội vàng an ủi cậu bé: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi. Ta làm sao nỡ đuổi ngươi đi? Ta còn đợi ngươi lớn lên để bảo vệ ta.”
Roman cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng vẫn trừng mắt lườm Troy lần nữa: “Troy thối tha!”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” La Vi cất viên ma thạch đi: “Chúng ta xuống tầng hầm kiểm tra cho La Hi đi.”
“Một là đã ghê gớm rồi, không biết hai người sẽ ra sao.” Troy lẩm bẩm.
Ba người họ đi theo cầu thang tối tăm xuống tầng hầm ngửi thấy mùi ẩm mốc.
La Vi gõ cửa phòng, gọi La Hi ra ngoài, bảo cô dùng ma thạch để cảm nhận.
La Hi hiểu ý, cô bé hít một hơi thật sâu đưa những ngón tay chai sạn của mình ra để lấy viên ma thạch.
Giống như Roman, đầu tiên cô bé nhặt viên đá màu trắng lên và giữ nó một lúc, nhưng không có phản ứng gì.
Không cần Troy nhắc nhở, cô bé đã tự mình đổi sang một viên đá ma thuật nguyên tố gió màu xanh lam.
Vẫn không có phản ứng.
La Hi không hề thất vọng. Cô bé tiếp tục thử nghiệm đá ma pháp hệ Thủy màu lam, đá ma pháp hệ Thổ màu vàng, đá ma pháp hệ Lôi màu tím và đá ma pháp hệ Hỏa màu đỏ.
Không có một cái nào sáng lên.
Troy thầm thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này vốn dĩ là bình thường. Làm sao có thể có chuyện ai La Vi bắt về cũng có có năng khiếu phép thuật, nhất là khi họ chỉ là mấy đứa trẻ con!
Anh thấy La Hi lặng lẽ nhặt viên đá cuối cùng lên, trong hai mươi giây, vẫn không phát sáng, nhưng cô bé vẫn ngoan cố giữ nó trong tay, khẽ lắc đầu.
Đá ma thuật của nguyên tố bóng tối rất phổ biến, nhưng những pháp sư có lực tương tác thuần khiết với nguyên tố này thậm chí còn hiếm hơn những pháp sư nguyên tố ánh sáng.
Hơn nữa, pháp sư hắc ám không được hoan nghênh. Trong lịch sử đã từng có vài pháp sư hắc ám, tất cả đều là ác quỷ vĩ đại hủy diệt thế giới. Thế nên viên đá trong tay cô bé không phát sáng cũng là chuyện tốt.
You cannot copy content of this page
Bình luận