Danh sách chương

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc dưới chân cô, mỉm cười cho đến khi nụ cười biến mất.

Chiếc chén không hề di chuyển hay bị đẩy ra, nhưng con Nhện Địa Ngục vẫn bước ra.

Đầu tiên là thò đầu ra, sau đó là cái bụng tròn, rồi tám cái chân lần lượt bước ra khỏi thành cốc. Con nhện hiên ngang đứng bên ngoài chén, giơ hai chân trước về phía anh, xòe những sợi râu như cánh quạt, nhe nanh độc của mình ra cho anh thấy.

Hắn là nó đang thị uy với kẻ đã chọc giận nó.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta gần như nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc dưới chân cô, mỉm cười cho đến khi nụ cười biến mất.

Chiếc chén không hề di chuyển hay bị đẩy ra, nhưng con Nhện Địa Ngục vẫn bước ra.

Đầu tiên là thò đầu ra, sau đó là cái bụng tròn, rồi tám cái chân lần lượt bước ra khỏi thành cốc. Con nhện hiên ngang đứng bên ngoài chén, giơ hai chân trước về phía anh, xòe những sợi râu như cánh quạt, nhe nanh độc của mình ra cho anh thấy.

Hẳn là nó đang thị uy với kẻ đã chọc giận nó.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta gần như nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

La Vi nhấc chân lên, trong lòng phức tạp: “Thấy chưa? Nó có năng lực này.”

Troy nói một cách khó khăn: “Nhưng Nhện Địa Ngục không có khả năng đi xuyên qua tường. Loài duy nhất có thể xuyên qua tường là…”

Anh nói rồi ngừng lại liếc nhìn Bella.

La Vi hiểu ý của anh nên ra lệnh: “Bella, cầm chén vào rửa đi.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Bella cầm lấy chén chạy vào bếp.

“Thứ duy nhất có thể xuyên qua tường là gì?” La Vi hỏi.

Troy nhìn chằm chằm vào con nhện trên mặt đất: “Ngoại trừ một số quái vật có hình dạng sương mù, chỉ còn lại vong linh.”

Vong linh!

La Vi tò mò hỏi: “Nhện cũng có linh hồn sao?”

“Bất kỳ sinh vật sống nào cũng có linh hồn, chỉ là vong linh của động vật tương đối hiếm gặp. Nếu không có pháp sư vong linh triệu hồi, vong linh thú sẽ không thể tự ý xuất hiện.”

“Ý ngươi là con nhện này được pháp sư vong linh triệu hồi?”

Troy không chắc chắn: “Nhưng ai lại triệu hồi một con nhện vô dụng chứ? Hơn nữa vong linh thú thường đi theo người triệu hồi, vì nếu khoảng cách quá xa, chúng sẽ mất nguồn cung cấp ma lực và tan biến.”

Ánh mắt La Vi lóe lên, chẳng lẽ chính cô đã triệu hồi con nhện địa ngục này sao?

Nhưng cô thậm chí còn chưa được học về ma pháp triệu hồi. 

Khoan đã, đây có phải là năng lực được Thần Chết ban cho cô không?

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Những gì ngươi nói đều là trong trường hợp bình thường . Không thể loại trừ khả năng xảy ra trường hợp ngoại lệ.”

La Vi chỉ vào con nhện dưới đất nói: “Đây là một con nhện vong linh, lang thang khắp nơi, giống như linh hồn của con người sau khi chết. Nó đến tìm ta chỉ để tìm người nương tựa.”

“Nhưng…”

“Đừng nói nhưng. Ai bảo chúng ta giết nó? Oan có đầu nợ có chủ. Sau khi nó chết, chẳng phải nó tìm đến chúng ta đấy sao?”

“Oan có đầu nợ có chủ…” Troy cảm thấy lạnh sống lưng bất an khi nghe điều này.

La Vi lấy túi tiền ra, dụ con nhện vào trong. Khi cô ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn đứng đó ngơ ngác.

“Đứng yên, không định ăn à?”

“Ăn, ăn thôi.”

Troy xoa xoa cánh tay rồi đi vào phòng ăn nhưng hồn vía như lên mây.

Sau bữa trưa, La Vi trở về phòng, viết hai tờ giấy đưa cho Troy.

“Đây là gì?” Troy tò mò nhìn giấy da ra trong sự bối rối.

“Lịch học của Roman và La Hi.”

“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ dạy kiếm thuật một tiếng mỗi sáng, và huấn luyện thể chất hai tiếng mỗi tối. Ngoài ra, hãy dạy nghi lễ của hiệp sĩ. Hãy giáo dục theo tiêu chuẩn trước đây của ngươi.”

“Đưa cho Roman giấy da bảo nó dạy La Hi những gì anh ấy học ở trường mỗi tối trước khi đi ngủ.”

Tận dụng hết mọi thứ một cách tốt nhất. Troy chỉ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm thuộc hạ. Cô vẫn phải bồi dưỡng người của riêng mình.

Mặc dù Roman và La Hi còn nhỏ, nhưng thời này không hề có khái niệm “tuổi thơ”. Trẻ em cùng tuổi với họ đã trở thành một trong những lực lượng lao động chính trong nhiều gia đình nghèo.

Hơn nữa, trẻ nhỏ dễ dạy dỗ hơn không cứng đầu Troy.

“À mà này, xem Roman và La Hi có năng khiếu ma pháp không nhé. Nếu có, tôi sẽ sắp xếp cho hai đứa một lớp học ma pháp khác.”

Troy vô cùng khâm phục khả năng bóc lột người khác của cô, nhưng anh không mấy lạc quan về đề xuất sắp xếp các lớp học ma pháp cho Roman và La Hi của cô.

“Suy cho cùng, trên thế giới có năng khiếu ma thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một ngàn người cũng chưa chắc có. Hơn nữa, trong số một ngàn người này, không có nhiều người có năng khiếu đủ mạnh để phát hiện từ khi còn nhỏ.”

“Không thử thì làm sao biết được có hay không?” La Vi nghiêm túc nói: “Đừng coi thường bất kỳ ai.”

“Tôi không có coi thường chúng.” Troy bất lực nói: “Nhưng khó mà nói được liệu một đứa trẻ nhỏ như vậy có năng khiếu phép thuật hay không. Chỉ có đá ma pháp mới có thể cảm nhận được.”

La Vi :”Vậy thì đi mua một viên ma thạch đi. Ngươi có cách chứ?”

“Ma thạch rất khó mua, nhưng tôi có .”

“Vậy còn không mau lấy ra?”

Troy nhìn lên trời ấp úng nói: “Trong bụng Griffin.”

La Vi :???

“Sao lại ném hết vào bụng nó? Giờ phải làm sao?”

“Cứ chờ cho đến khi nó thải ra là được.”

La Vi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Troy, ngươi có muốn đào ma thạch từ đống phân không?”

Troy phản đối: “Đó là phân và nước tiểu, không phải là một đống phân.”

“Ha, có gì khác chứ?”

Troy cúi đầu.

La Vi nhắm mắt lại vẻ mặt chán nản.

Cô không thể nào nhìn thẳng vào mặt Troy nữa. Khi nghĩ đến cảnh anh từng ôm cô bằng đôi tay đào bới phân ấy, cô chỉ…

“Ọe!”

La Vi nôn khan, nước mắt chảy ra.

Troy cúi đầu xuống thấp dần: “Tôi cũng không còn cách nào khác. Lúc chạy trốn, mang theo đồ đạc trên người rất bất tiện, nên tôi đã thương lượng với nó rồi cất vào bụng nó. Không ngờ cất xong nó lại không chịu thải ra ngoài.”

La Vi: …

“Khoan đã, ngươi đã chạy trốn một hai năm rồi mà vẫn chưa thải ra sao?”

“Vẫn chưa ra. Tôi đã kiểm tra cả phân và nước tiểu của nó.”

“Chẳng lẽ nó bị tắc trong dạ dày?”

“Không biết, Griffin không muốn thải ra.” Troy nói với vẻ mặt buồn bã: “Nó nghĩ rằng bây giờ tôi không đủ khả năng nuôi nó, nên nó muốn giữ lại kho báu để tặng cho con Griffin cái mà nó thích trong tương lai.”

Khóe miệng La Vi giật giật: “Ngươi không phải đang nói đến thú cưỡi của ngươi, mà là một người tên là Griffin, đúng không?”

“Đó là thú cưỡi của tôi. Griffin là một sinh vật cổ xưa tồn tại từ thời đại của các vị thần ra đời. Nó có chỉ số IQ cao và tuổi thọ rất dài.”

“Con Griffin này chủ động tìm đến với tôi khi tôi đang chinh chiến. Chỉ cần cho nó ăn thịt mỗi ngày, nó sẽ là vật cưỡi của tôi. Giữa chúng tôi không có bất kỳ khế ước ràng buộc nào.”

La Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi nó lại đây, để ta sẽ nói chuyện với nó. Chỉ là thịt thôi, nó có thể ăn được bao nhiêu?”

“Mỗi lần đói, nó có thể ăn hết một con bò mỗi bữa ăn.”

La Vi : …

“Bây giờ, nếu gọi nó đến phải cho nó ăn hai con dê mỗi lần.”

La Vi lấy tay che trán.

Một lúc sau, cô hạ tay xuống gọi Bella lại.

“Ra chợ mua mười con dê, đảm bảo từng con phải béo .”

Một giờ sau, mười con dê kêu be be và chen chúc vào sân nhà cô.

La Vi nhìn Troy rồi nói: “Thổi còi gọi Griffin lại đây. Ta sẽ đãi nó một bữa lớn.”

Troy thổi một chiếc còi xương, và ngay lập tức, một con chim lớn bay xuống từ trên trời.

Con Griffin từ từ đáp xuống sân, đôi mắt vàng của nó nhìn chằm chằm vào những con dê béo đang run rẩy trong góc.

La Vi không có kinh nghiệm giao tiếp với Griffin nên đã nhờ Troy chuyển lời: “Nói với Griffin rằng mười con dê này là để nó ăn, và sau này còn có thể cung cấp cho nó một con dê mỗi ngày, chỉ cần nó đưa cho ta một ít ma thạch.”

Trước khi Troy kịp nói, con Griffin quay đầu về phía cô và bốn chiếc chân khỏe mạnh của nó di chuyển về phía cô từng bước nhỏ.

“Pi.”

Con Griffin kêu lên một tiếng với La Vi, Troy ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt nứt vỡ.

Hết Chương 66: Oan có đầu nợ có chủ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page