La Vi nhìn con nhện quỷ đi thẳng về phía trước, tò mò không biết nó muốn đi đâu nên đi theo nó.
Con nhện lông xù, to hơn quả trứng gà một chút, vung tám cái chân nhanh nhẹn thoăn thoắt chạy đến giường cô. Cái đầu lông lá của nó nghiêng nghiêng lắc lư như đang đo khoảng cách từ mặt đất đến giường.
Trước khi La Vi kịp đến gần, cô đã thấy nó nhảy lên giường kêu ‘uỵch’ một cái nảy lên trên lớp chăn len mềm mại.
Ồ, đó chỉ là một cú nhảy ngắn của con nhện thôi.
Còn gì dễ thương hơn thế này nữa?
Nhớ tới lời Troy nói độc tính cực mạnh của nó, La Vi không dám chạm vào, chỉ dùng đầu đũa phép chọc chọc vào con nhện.
Ơ, chọc trượt?
La Vi không tin, lại chọc thêm một lần nữa.
Con Nhện Địa Ngục đột nhiên giơ hai chân dài và cứng của nó lên, kẹp chặt cây đũa phép của cô và ném ra ngoài.
“Nó nóng tính thật.”
Lần này La Vi thực sự bất ngờ.
Nguyên lý ở đây là gì? Vật thể không thể chạm vào nó, nhưng nó có thể chạm vào vật thể theo ý muốn. Nó không chỉ có thể ném chiếc chén của cô đi mà còn có thể bẻ cong cây đũa phép của cô!
“Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì thế?”
Nhện Địa Ngục nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô bằng hai con mắt to tròn ngấn nước. Có ba cặp mắt nhỏ màu đen như ngọc trai ẩn hiện trên những sợi lông cứng hai bên đầu nó, trông giống như khuyên tai và trâm cài tóc.
Chưa kể đến hai chân xúc tu đầy lông của con nhện, được giữ ở phía trước răng nanh như hai chiếc quạt lông vũ mềm mại để che răng nanh, trông có vẻ nhút nhát và e lệ, nhưng thực sự vô cùng dễ thương.
Ít nhất thì La Vi cũng ôm ngực và vô cùng choáng ngợp trước sự dễ thương này.
Nhưng cô không quên rằng dù con vật nhỏ này có dễ thương đến đâu thì nó cũng có độc, và nó cứ nằm trên chăn của cô khiến cô không thể ngủ được!
Chén không thể dùng được, gậy đuổi nó đi cũng không thể. La Vi nghĩ ngợi một lát, đổ hết tiền trong túi ra, dùng gậy nhấc chiếc túi lên đặt trước mặt con nhện.
“Ngoan, chui vào đây nhanh lên, giường lớn không hợp với ngươi đâu. Ta lật người là đè bẹp ngươi đấy. Đây mới là nhà của ngươi.”
“Nhìn cái hang này xem. Vừa mềm mại vừa kín đáo. Đây mới là nơi một chú nhện nhỏ ngoan ngoãn nên ở.”
“Nhện con không được bò lên giường, ngoan nào, vào đi~.”
Con Nhện Địa Ngục nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen to, nghiêng đầu, hai chân trước khua khua, như thể nó đang thực sự suy nghĩ về những gì cô nói.
Nhện con không được leo lên giường được sao?
Sao chưa từng nghe nói bao giờ?
La Vi nhìn vào đôi mắt to đáng yêu của nó, không thể kìm nén được tình yêu thương của mình dành cho nó.
“Tất nhiên rồi, lũ nhện nhỏ thích những hang động nhỏ ấm áp hơn là ngủ trên giường của con người!”
“Vào nhà mới mẹ mới làm nhanh lên, ngày mai mẹ sẽ cho con ăn côn trùng nhé.”
Con nhện giơ hai chân trước lên và vẫy vẫy mạnh hai lần, như thể muốn nói rằng nó muốn ăn thật nhiều côn trùng.
“Được rồi, được rồi, mẹ sẽ chuẩn bị một giỏ sâu bọ thật to cho con!”
La Vi không nhịn được cười, nụ cười như một bà cô.
Con Nhện Địa Ngục di chuyển đôi chân nhỏ của nó, quay lại chui vào trong túi.
“Ngoan quá!”
La Vi lập tức nhặt túi tiền lên ném vào ngăn kéo, đồng thời khắc một ma văn giam cầm lên ngăn kéo.
Chén không nhốt được ngươi, nhưng Ma Văn này sẽ nhốt được ngươi!
La Vi vén chăn lên giường rồi thổi tắt ngọn đèn dầu một cách an tâm.
Sau hơn chục đêm thức trắng, lần này cô đã được ngủ ngon.
Trong cơn mơ màng, có thứ gì đó bò lên mặt cô.
Những chiếc móng vuốt nhỏ mềm mại cào nhẹ da cô, cảm giác lông xù cọ qua cọ lại trên mặt cô, chọc vào mí mắt và mũi cô.
La Vi tự tát vào mặt mình, con Nhện Địa Ngục nhảy ra xa rồi đáp xuống bên cạnh gối, mở to đôi mắt đen nhìn cô từ từ tỉnh dậy.
“Cái gì?”
La Vi không phát hiện ra bất kỳ con bọ nào trên mặt mình. Cô quay người lại thấy một con nhện lông lá to lớn nằm bên cạnh gối, đang nhìn chằm chằm vào cô.
“…”
Cô ngồi bật dậy và liếc nhìn ngăn kéo.
Có một vài vết xước trên ma văn, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm dùng dao vẽ nguệch ngoạc lên tường.
La Vi nhìn con nhện, thấy tám cái chân dài đầy lông của nó, mỗi cái chân đều có hai móng vuốt sắc nhọn, giống như hai cái móc sắc nhọn.
“Ngươi đã làm điều đó, đúng không?”
Con nhện nghiêng đầu.
La Vi che mặt.
Đây là loài nhện gì vậy? Ngay cả khi phạm lỗi cũng dễ thương thế này?
Không, nó thực sự có thể phá vỡ các ma văn, quá đáng sợ!
Cô định dùng phép thuật để đóng băng sinh vật nhỏ bé đó, nhưng khi cô lắng tai nghe, cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tại sao cả tòa nhà lại yên tĩnh thế này?
Thôi xong!
La Vi vội vàng thay quần áo, mở cửa, phát hiện hành lang yên tĩnh, không thấy bóng người. Bên cạnh cửa có một chậu nước lạnh, bà lão câm cũng không thấy đâu.
Nguy rồi, muộn học rồi!
Sáng nay, La Vi đã bị huấn luyện viên Cumberland trừ một điểm.
May mà cô chỉ đến muộn năm phút. Nếu ngủ quên cả buổi học thì toàn bộ điểm học phần của cô chắc chắn sẽ bị trừ hết.
Đang luyện kiếm, cô đột nhiên nhớ tới con Nhện Địa Ngục bò lên mặt mình, có phải nó muốn đánh thức cô không?
Ôi, đúng là một đứa bé ngoan!
Sau khi đổ mồ hôi đầm đìa suốt cả buổi sáng ở quảng trường, ánh nắng mặt trời chiếu rọi hai mặt của bức tượng mặt trời và mặt trăng của Tượng đài Tối cao, Huấn luyện viên Cumberland tuyên bố tan học.
La Vi cầm thanh kiếm gỗ nhỏ nghỉ ngơi một lát, rồi đứng dậy đi ra ngoài, trên đường đi cô tình cờ gặp một người quen.
“Tiền bối Kyle!” Cô chủ động gọi tên đối phương rồi bước nhanh về phía trước.
Kyle quay đầu lại, thấy là cô, không hiểu sao lại rùng mình: “Học đệ, thật trùng hợp.”
“Thật trùng hợp.” La Vi nhìn qua vai phía sau anh ta: “Tiền bối, hôm nay Toby không ra ngoài chơi với anh sao?”
“À, không, nó.” Kyle ấp úng tìm lý do: “Hôm nay nó không muốn ra nắng vì sợ bị rám nắng!”
“Rám nắng?” La Vi cao giọng.
“Phải, thực ra Toby là một chú chim nhỏ yếu đuối. Nó sợ nhất là bị người khác nói mình đen.” Kyle càng nói càng trôi chảy: “Em biết đấy, động vật cũng giống như con người vậy. Chúng không thích người khác bình luận về ngoại hình của mình.”
“Thì ra là vậy.” La Vi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Hôm qua em thấy một con quạ đen bị nhện cắn bên cửa sổ. Làm em tưởng là Toby!”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Kyle gượng cười gượng gạo: “Toby sợ bóng tối nhất, trời vừa tối là nó không chịu ra ngoài. Làm sao nó có thể đến gần cửa sổ phòng em được?”
La Vi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Xem ra em nhầm thật rồi. Toby là một chú chim nhỏ ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ không đến nhìn trộm ký túc xá nữ đâu.”
“Đúng, đúng vậy.” Kyle gật đầu lia lịa, không nhịn được đưa tay phải chạm vào cổ lạnh ngắt của mình.
Đêm qua con quạ của anh ta đã lao đầu vào cửa sổ, nằm co giật trên thảm, thậm chí không thể đứng dậy được.
Kyle nhặt nó lên để kiểm tra nguyên nhân. Ngay khi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, một con nhện khổng lồ với cái miệng gớm ghiếc lao tới.
Nhện Địa Ngục dùng móng vuốt sắc nhọn cắm vào da đầu con quạ, hai chiếc răng nanh tiêm nọc độc hung hăng cắn vào cổ nó.
Chủ nhân có thể kết nối với năm giác quan của linh thú được triệu hồi. Ngay lúc đó, Kyle cảm thấy cổ mình cũng bị con nhện cắn trúng. Anh cảm thấy choáng váng và ngã xuống đất, thế giới xung quanh xoay tròn.
Nếu Chad không tìm thấy kịp thời, e rằng anh sẽ phải nằm trên tấm thảm lạnh suốt đêm!
Trời mới biết Kyle sợ côn trùng đến mức nào, nếu không thì anh \đã không chọn triệu hồi một con quạ.
Chad đã tìm thấy con Nhện Địa Ngục ở Dãy Núi Ma Thú trong quá trình thực tập mùa hè năm nay.
Lúc đó nó chỉ là một quả trứng màu cam, Chad mang nó về vì anh muốn thuần hóa nó.
Lần trước anh ta bảo Chad nghĩ cách giết La Vi, và Chad đã đưa thứ này vào đó.
Hắn nói loại côn trùng kịch độc này rất hoang dã và khó thuần hóa, làm sao có thể nghe lệnh người khác được? Quả nhiên, nhiệm vụ đã thất bại!
You cannot copy content of this page
Bình luận