Danh sách chương

Troy cúi đầu xuống như một con thú nhỏ bị bắt nạt.

Nhưng rõ ràng là anh ta không yếu đuối như vậy.

“Troy, đây là lần thứ hai rồi.”

“Cả hai lần ngươi đều bỏ rơi chủ nhân của mình để theo một người hoàn toàn xa lạ. Đây có phải là đạo đức của lính đánh thuê như anh không?”

Bịch.

Troy quỳ một gối xuống, tay dâng trường kiếm, khàn giọng nói: “Tôi xin thề với ngài bằng cả mạng sống của mình rằng tôi sẽ không bao giờ …”

“Troy, lính đánh thuê không bao giờ tuyên thệ.” La Vi ngắt lời :”Đây là nghi thức của hiệp sĩ. Ngươi là hiệp sĩ, đúng không?”

Mục đích duy nhất của lính đánh thuê là hoàn thành nhiệm vụ cho chủ nhân, họ không quan tâm đến phẩm chất hay lời thề.

Chỉ có hiệp sĩ mới coi trọng lòng dũng cảm, nhân ái, lòng từ bi và chính nghĩa làm nguyên tắc của mình và luôn sẵn sàng hy sinh để thực hiện lý tưởng của mình.

Toàn thân Troy cứng đờ, cánh tay đang nâng kiếm cũng mềm nhũn. La Vi biết mình đã đoán đúng.

“Ngươi hiểu rất rõ tình hình của Vương quốc Ater. Ngươi có phải là hiệp sĩ của Vua Ater không?”

La Vi tự hỏi rồi tự trả lời: “Kỵ sĩ của Vương quốc Ater ít nhất cũng là tướng quân.”

“Nói cho tôi biết, tại sao ngươi lại ra nông nỗi này?”

“Troy, nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, ta thực sự không dám dùng ngươi nữa. Nên suy nghĩ cho kỹ.”

La Vi nói xong không muốn phí lời nữa, quay người đi về phía cầu thang.

“Đừng đi, tôi nói.”

La Vi quay lại và nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Troy.

“Đừng đi. Tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện.”

“Được rồi.” La Vi ngồi xuống bậc thang :”Nói đi, ta nghe.”

Troy vẫn quỳ một chân xuống và khó khăn nói :”Trước kia tôi đúng là một hiệp sĩ, nhưng bây giờ thì không.”

“Khi tôi mười bốn tuổi, phụ thân gửi tôi đến Lâu đài Hiệp sĩ để làm cận vệ. Khi tôi trưởng thành, tôi trở thành hiệp sĩ tập sự.”

“Vào thời điểm đó, một số công quốc lớn ở Vương quốc Ater đang hỗn chiến, tôi đã ra trận đại diện quân đội của quốc vương, và chính thức trở thành hiệp sĩ.”

Vào thời Trung cổ ở phương Tây, các tướng quân không có cấp bậc quân sự, và cấp bậc hiệp sĩ chính là cấp bậc tướng quân.

Đến tuổi mười bốn, con cái của các quý tộc sẽ được gửi đến lâu đài để phục vụ cho đại quý tộc nào đó. Khi đến tuổi trưởng thành, họ sẽ trở thành hiệp sĩ tập sự và có cờ hiệu đuôi én của riêng mình.

Sau khi một hiệp sĩ tập sự chiến đấu trên chiến trường và đạt được những chiến công, kỵ sĩ có thể gỡ bỏ cờ đuôi én và trở thành kỵ sĩ chính thức, đồng thời có được lãnh thổ và thành trì của riêng mình.

Troy lập được rất nhiều chiến công hiển hách. Trong ba năm, Troy được thăng hàm từ hiệp sĩ lên lãnh chúa, rồi từ lãnh chúa lên nam tước. Anh cũng được nhà vua trọng dụng và trở thành cận vệ riêng của vua.

“Vậy ngươi cũng là quý tộc, vậy tại sao ngươi lại đến Shiria?” La Vi tò mò hỏi.

Troy nắm chặt thanh kiếm :”Bởi vì, ta bị hãm hại.”

“Bạn tôi ghen tị vì tôi được quốc vương tin tưởng, nên đã bí mật bỏ thuốc độc vào rượu của tôi. Khi tôi bất tỉnh, hắn ta vẽ lên người tôi dấu ấn của tà thần, vu khống tôi là tín đồ của tà thần.”

“Hoàng hậu Medusa phái lính canh đến bắt ta còn tố cáo tôi với quốc vương, nói rằng tóc đỏ là biểu tượng của quỷ dữ, nếu không tin bà ta thì hãy thiêu sống để kiểm chứng.”

“Tôi đã trốn thoát và trở thành kẻ đào tẩu kể từ đó.”

Troy và nghiến răng tức giận khi nhớ về quá khứ.

La Vi im lặng lắng nghe rồi thở dài: “Hoàng hậu Medusa đã đạt được mục đích rồi.”

“Cái gì?”

“Loại bỏ ngươi khỏi nhà vua.” La Vi nói một cách tự nhiên :”Ngươi không phải nói mình rất có quyền lực sao, nhưng làm sao bà ta có thể kiểm soát được nhà vua nếu một người vừa quyền lực vừa bướng bỉnh như ngươi ở bên cạnh?”

Ánh mắt Troy sáng lên: “Bà ta muốn khống chế quốc vương sao?”

“Không phải quá rõ ràng sao? Nhà vua không thích những đứa con của bà ta và muốn lập người khác làm người kế vị khác. Bà ta chắc chắn phải dọn đường cho tương lai của mình, nếu không thì đợi bị tân vương đuổi cùng giết tận.”

Nhìn vẻ vô pháp vô thiên của Athena kìa. Cô ta kiêu ngạo, ngang ngược như vậy mặc dù không được hoàng gia công nhận. Ai cho cô ta lá gan đó?

Đây rõ ràng là tham vọng của Nữ hoàng Medusa.

La Vi đứng dậy, vỗ vai Troy: “Suy nghĩ thoáng ra đi. Một người có đạo đức cao như ngươi, ngay cả tiền của chủ nhân cũng không nhận thì ai cũng muốn loại bỏ trước tiên.”

Troy: “…”

“Sao vậy, ngươi muốn quay lại và tiếp tục bảo vệ Vua Ater sao?”

“Không.” Troy lắc đầu :”Ngài ấy không còn xứng đáng để tôi bảo vệ nữa.”

La Vi nhíu mày: “Ồ? Vậy thì ai xứng đáng?”

Troy liếc nhìn cô bằng đôi mắt xanh, vành tai đỏ bừng :”Cô.”

“Cô xứng đáng.”

“Vậy thì nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.” giọng La Vi trở nên lạnh lẽo :”Ta không muốn ngươi lặp lại sai lầm này lần thứ ba.”

Troy vội vàng gật đầu.

“Được rồi, đứng lên đi.”

Đánh xong một gậy lại cho một quả táo ngọt. La Vi đỡ hắn dậy.

“Vì ngươi đã từng chỉ huy quân đội, nên chắc hẳn ngươi có một vài thuộc hạ trung thành, đúng không?”

“Có một số, nhưng họ đều bị tôi liên lụy. Một số chết, một số trốn thoát.”

“Troy.” La Vi mỉm cười :”Ngươi có muốn xóa bỏ tội danh trên người và trở thành công dân của một quốc gia khác không?”

Troy cười khổ: “Quốc Vương Ater đã ban lệnh truy nã. Không một quốc gia nào ở Tây Nguyên dám chấp nhận ta, huống chi ta lại có mái tóc đỏ.”

Kể từ khi anh trở thành kẻ đào tẩu, người tóc đỏ trên lục địa càng trở nên phân biệt đối xử nghiêm trọng hơn.

Theo một nghĩa nào đó, Lydia cũng bị anh ta liên lụy.

“Vì không có ở Lục địa Tây Nguyên không có nghĩa là không có ở bên ngoài Lục địa Tây Nguyên.”

“Nếu ngươi có thể giúp ta giành một mảnh đất ở Tây Nguyên, ta sẽ xóa tội cho ngươi và những thuộc hạ trung thành của ngươi, đồng thời cho các ngươi làm công dân của đất nước ta.”

Troy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm: “Cô không phải là quý tộc Hoàng gia Tây Nguyên sao?”

La Vi cười tươi: “Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy thì…” Quả táo Adam của Troy lăn tròn, không dám tin vào suy đoán của chính mình :”Là… công chúa từ Hoang Nguyên?”

La Vi mỉm cười, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Nhưng chính thái độ này đã khiến trái tim Troy đập nhanh hơn.

“Thế lực phía sau ta không tiện ra tay ở đây, ta cũng chưa từng dẫn quân đi đánh trận.” La Vi bình tĩnh nói :”Chuyện này vẫn phải dựa vào ngươi sắp xếp.”

Troy vừa phấn khích vừa khó xử: “Nhưng tôi không có binh lính.”

Tước vị của anh đã bị tước bỏ, lãnh thổ và quân đội cũng đã bị quốc vương thu hồi.

“Vì vậy, chúng ta cần tìm một vùng đất không người và chiếm giữ nó càng nhanh càng tốt với cái giá thấp nhất để làm nơi đào tạo.”

“Vùng đất không người.” Troy suy nghĩ một lúc :”Những không người vô chủ ở Tây Nguyên đều là nơi tất cả các quốc gia đang tranh giành. Chúng ta khó mà đánh chiếm được những nơi nó.”

“Ở những nơi như thế không có chỗ cho chúng ta bám rễ. Vùng đất không người mà tôi đang nói đến là nơi không ai dám đặt chân đến.”

La Vi gợi ý cho Troy: “Ví dụ như sa mạc cằn cỗi, cánh đồng tuyết lạnh lẽo, những nơi hoang vu đến nỗi không ai muốn chiếm đóng.”

“Những nơi như vậy thì có, nhưng…” Troy do dự.

“Nhưng sao?”

Troy khó khăn mở miệng: “Nhưng đây là vùng đất bị tà thần làm ô uế, là nơi cư ngụ của vong linh và ác quỷ. Hơn nữa còn có rất nhiều điều cấm kỵ. Một khi chạm vào điều cấm kỵ, ngươi sẽ chết.”

Troy nói rất khéo léo. Nếu con người bước vào một nơi như thế này, chính là tự tìm đường chết!

Nhưng La Vi lại càng thêm hứng thú: “Ồ? Những nơi bị tà thần ô nhiễm là những nơi nào?”

“Biển Quỷ, Thung Lũng Vực Sâu và Rừng Tai Ương.”

Hết Chương 62: Một vùng đất không người.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page