Danh sách chương

Xuyên Đến Thời Trung Cổ, Tôi Thành Thần

Chương 61: Quên đi quá khứ, tên của ngươi là La Hi

“Vị thần vĩ đại và công bằng của người chết.”

“Vị thần vĩ đại và công bằng của người chết.”

“Osiris, người nắm giữ quyền lực cai quản thế giới người chết.”

“Osiris, người nắm giữ quyền lực cai quản thế giới người chết.”

“Con là tín đồ trung thành của ngài.”

“Con là tín đồ trung thành của ngài.”

“Con muốn cầu nguyện với ngài.”

“Con muốn……”

La Vi dẫn dắt Lydia một bài thánh ca đầy cảm xúc dâng lên Thần Chết.

Lưng cô hơi nóng lên, nhưng lần này cảm giác nóng không phải đến từ việc thủy thánh thiêu đốt, mà là do dấu ấn thánh.

[Hỡi vị thần của người chết, Ngài có thấy vết thương do lửa thiêu trên người tín đồ của Ngài không?]

[Thần Chết vĩ đại, xin hãy tha thứ cho sự vô năng của tín đồ. Bị thiêu đốt bởi thủy thánh, không có thuốc nào có thể chữa khỏi. Chỉ có thể ngày càng yếu đi và chết.]

[Xin đừng buồn. Vẫn còn hàng chục ngàn tín đồ có thể dâng lên những lời ngợi khen và cầu nguyện đẹp đẽ nhất thay cho tôi.]

La Vi thành tâm cầu nguyện với Thần Chết trong lòng, cô tin rằng Ngài sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Cảm giác nóng rát ở lưng ngày càng rõ rệt, bả vai bắt đầu ngứa ngáy như bị kiến bò và gặm cắn khắp lưng. Cơn ngứa không thể chịu đựng nổi.

La Vi biết Thần Chết đã nghe thấy lời cầu nguyện của mình, cô cũng biết mình đã trở thành một tín đồ của Người. Cảm giác ngứa ngáy trên lưng chính là bằng chứng.

Phước lành của Thần Chết luôn âm u như vậy.

Cảm giác ngứa ngáy này còn khó chịu hơn cả cơn đau khi mọc cánh lần trước. La Vi hai tay bám chặt vào tay vịn ghế, cố gắng không gãi lưng.

Cô nhìn Lydia, người vẫn đang cầu nguyện với đôi mắt nhắm nghiền, và nói chuyện với cô bé để phân tán sự chú ý.

“Được rồi. Lời cầu nguyện hôm nay đến đây là hết.”

Lidya mở mắt ra nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác: “Vậy bây giờ con cần phải làm gì?”

Giọng nói cô bé khàn đặc, giống như một con vịt trời vừa nuốt phải sỏi.

“Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lời ta.” La Vi nắm chặt tay vào tay ghế :”Từ nay về sau, ngươi tên là La Hi, là người hầu của ta.”

Lydia ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai viên đá màu ngọc sáng bóng.

“La Hi.”

Một lớp sương mù ngưng tụ trên bề mặt viên đá thạch anh, tạo thêm một lớp màng nước trên bề mặt nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

“Quên đi tên cũ, quên đi mọi thứ về quá khứ. Làm được không?” La Vi hỏi.

“Được! Con làm được!”

Đôi mắt Lydia ngấn lệ. Đó là cơn ác mộng mà cô ngày đêm muốn quên đi. Từ hôm nay trở đi, cuối cùng nó chỉ là một giấc mơ.

La Vi không quan tâm đến câu trả lời của cô bé, nếu không làm được, cô cũng không ngại dùng ma pháp giúp đỡ.

“Ta có hai thứ ở đây, một là thuốc nhuộm tóc, và thứ hai là kính áp tròng. Ngươi cần phải nhuộm tóc và đổi mắt thành màu đen.”

Cô yêu cầu Bella làm thuốc nhuộm tóc bằng đậu đen và giấm nho, còn kính áp tròng cô làm từ những vật liệu nhựa cây còn sót lại từ quá trình làm kính áp tròng màu đỏ trước đó.

Sử dụng hai thứ này để ngụy trang an toàn hơn là sử dụng phép thuật.

Suy cho cùng, Shria ngoài đường toàn là học viên ma pháp và pháp sư, với ma lực hiện tại của cô, khi thi triển sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Lydia, không, bây giờ là La Hi.

La Hi tuân theo mọi sự sắp đặt của La Vi, bởi vì cô là sự cứu rỗi cũng là ý nghĩa sự tồn tại mà thần linh ban cho cô bé.

Cảm giác ngứa ngáy trên lưng cô dịu đi một chút, La Vi nhìn mu bàn tay mình, những vết cào cũng biến mất.

Cô cúi xuống cởi trói cho La Hi.

“Đi theo ta.”

Cô đưa La Hi xuống tầng hầm thắp đèn treo tường.

“Nơi này từng là hầm rượu, từ giờ trở đi sẽ là phòng ngủ của ngươi. Trong tháng tới ngươi không thể rời khỏi đây.”

“Con nữa phải sử dụng thuốc nhuộm tóc trên bàn để tẩy và nhuộm lại tóc nhiều lần cho đến khi tóc chuyển sang màu đen tuyền.”

“Ngươi cũng cần học cách tự làm kính áp tròng đen. Ta sẽ bảo người mua thêm nhựa cây. Đừng sợ lãng phí phải làm cẩn thận. Nếu không, kính áp tròng sẽ làm tổn thương giác mạc của ngươi.”

“Trên bàn có nước và thức ăn, góc phòng có nhà vệ sinh, sẽ có người đến thay định kỳ.”

Nói xong, cô lại nâng cằm La Hi lên và ánh mắt dừng lại ở vết sẹo bên má cô bé.

May mắn thay, cơ không bị tổn thương vết thương chỉ trông có vẻ nghiêm trọng. Với khả năng phục hồi mô mạnh mẽ của trẻ nhỏ, một tháng là đủ để vết sẹo bong ra.

Trừ khi cô bé có cơ địa khó lành sẹo.

“Chăm sóc vết thương trên mặt cho cẩn thận. Ta không giữ một người hầu có sẹo trên mặt bên cạnh ta.”

“Vâng, thưa ngài.” La Hi trả lời khàn giọng.

La Vi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ con này, tuy không phân biệt được sống mũi cao và hốc mắt sâu của người phương Tây, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một khuôn mặt rất thu hút.

Có lẽ sự kết hợp màu đỏ và xanh lục có sức hút kỳ diệu đến mức có thể thu hút sự ánh nhìn của mọi người.

Cho dù đó là một điểm đỏ giữa bụi cây xanh mướt, hay một chiếc lá giữa những bông hoa.

“Sắc đẹp không phải là tội lỗi. Đừng cố ý làm tổn thương khuôn mặt của mình. Ta biết ngươi có thể tránh được những hòn đá đó.”

“Cảm tạ đại nhân.”

Nước mắt La Hi lăn dài trên khuôn mặt gầy gò của cô bé.

Cô bé quỳ xuống dập đầu mạnh xuống đất, trán chạm vào nền đất ẩm ướt.

“La Hi, cảm tạ ngài!”

“Đứng lên đi.”

Hôm nay La Vi đã nói đủ rồi. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong cho La Hi, cô rời khỏi hầm rượu.

Nửa tiếng sau, tiếng vó ngựa vang lên ngoài sân.

Một cô gái trông giống hệt La Vi xuống xe ngựa, chạy vào sân với vẻ mặt hoảng hốt.

“Chủ nhân.”

Khi cô gái nhìn thấy La Vi, dường như nhìn thấy mạng sống của mình, đôi mắt lập tức trở nên đỏ hoe.

“Chủ nhân, ngài đã trở về!”

“Vất vả rồi Bella, vào đây, ta sẽ biến ngươi trở lại.”

Cô gái đi theo La Vi vào trong phòng. Một lát sau, cửa phòng mở ra, Bella đã thay lại trang phục hầu gái, bước ra.

Đây là kế hoạch họ đã bàn bạc từ trước. Khi cô đi cướp pháp trường, Tom sẽ dẫn Bella ra ngoài ngắm cảnh để tạo chứng cứ ngoại phạm.

Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ cây đũa phép của La Vi.

Trong phòng, La Vi im lặng nhìn cây gậy gỗ phép nhỏ màu đen trong tay đột nhiên nứt ra, chạy dọc từ gốc.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao các pháp sư tài giỏi đều dùng trượng phép. Hóa ra đũa phép cũng giống như kính áp tròng, đều là vật dùng một lần.

Nếu bị người khác phát hiện ra, cô biết giải thích thế nào?

Giáo sư Moses đã rằng học viên sẽ sử dụng cây đũa phép này trong một năm.

Chỉ cần kiếm một ít nhựa đường để vá các vết nứt lại với nhau.

Đợi Troy trở về, phải bảo anh ta tìm kiếm các mỏ than và mỏ dầu. Nơi nào có dầu, thường sẽ có nhựa đường tự nhiên. Nếu không có dầu, chỉ có thể tinh chế bằng than đá và nhựa cây.

Nghĩ đến mỏ than và dầu mỏ, vô số công thức và ý tưởng công nghiệp nhanh chóng lóe lên trong đầu La Vi, cuối cùng dừng lại ở vũ khí.

Than đá có thể được sử dụng để luyện thép và chế tạo đủ loại vũ khí nóng mà cô muốn. Trong khi dầu mỏ có thể dụng để chế tạo nhiên liệu và cao su, và cũng có thể dùng để sản xuất hàng loạt bom dầu thô đơn giản.

Chỉ có những thứ đó cô mới có thể thực sự đứng vững ở thế giới này.

Nhưng căn viện này quá nhỏ để xây dựng một nhà máy lớn, vì vậy tốt hơn hết là cô nên tìm một mảnh đất cho riêng mình trước.

Hai giờ sau, Troy trèo tường vào tiểu viện.

“Đã xử lý sạch sẽ chưa?”

“Rồi. Tôi đã đập nát mấy cái máy hát rồi ném chúng vào lò rèn, còn vỏ bóng bay thì cho Griffin nuốt rồi.”

La Vi gật đầu: “Không có ai nhìn thấy chứ?”

“Không.” Troy nói :”Nhưng trong thành đang trong tình trạng thiết quân luật, các tăng lữ và lính gác đang tuần tra khắp nơi. Trong vài ngày tới tôi e rằng chúng ta sẽ không thể rời khỏi thành.”

“Không sao đâu. Tôi không định đưa cô bé ra khỏi thành.”

La Vi nghiêm túc nhìn Troy :”Chuyện này đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên nói về vấn đề của ngươi.”

“Troy, ngươi vẫn còn nhớ mình là hộ vệ ta thuê không?”

Troy cúi đầu :”Tôi…tôi biết.”

“Ngươi có thực sự biết không? Biết rằng hành động tùy tiện của ngươi sẽ giết chết chủ nhân của ngươi không?”

Hết Chương 61: Quên đi quá khứ, tên của ngươi là La Hi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page