Nhìn thấy vẻ khẩn thiết trong mắt người phụ nữ nông dân, La Vi thở dài: “Được rồi, buông tay ta ra trước, ta sẽ cứu ngươi.”
Không ngờ, người phụ nữ nông dân lại nắm chặt hơn lộ ra nụ cười điên dại.
“Là người! Là người! Tôi bắt được nó rồi, mau đến đây, tôi bắt được nó rồi!”
Ngón tay bà ta nắm chặt lấy da thịt La Vi, ánh mắt dữ tợn nhìn xuống phía dưới, đôi môi khô khốc kéo căng ra hai bên, gào lên trong máu me: “Giám mục đại nhân, nhanh lên, mau giết nó đi, nó chắc là tín đồ của tà thần, là tín đồ của tà thần!”
Ánh mắt La Vi thay đổi, cô dùng sức giật mạnh cánh tay ra.
Tay áo của cô bị móng tay sắc nhọn của người phụ nữ nông dân xé rách thành từng mảnh, trên làn da trắng nõn của cô năm vết xước xuất hiện.
“Ác quỷ, chết đi!”
Tiếng gầm của giám mục vang lên từ phía sau.
Cô quay phắt lại, thấy giám mục mở nắp bình, hất mạnh chất lỏng ra. Chất lỏng trong suốt bay ra khỏi miệng bình, vẽ nên một đường parabol, rồi rơi xuống như những bông hoa rải rác trên trời.
Cô không dám đánh cược xem nước thánh có hiệu quả hay không.
La Vi khoác áo choàng lên người Lydia, đôi cánh vỗ mạnh bay lên không trung.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ phía sau lưng, làn khói cháy bốc lên từ đôi cánh. Chiếc áo choàng rách nát không thể ngăn được sự an mòn của thánh thủy, từng giọt thánh thủy thấm qua lớp áo ngoài.
Khoảng khắc này, cô cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim nung đỏ đâm vào lưng mình, đau đến mức toàn thân như muốn bốc cháy, cơ thể không tự chủ được muốn co rúm lại.
Cô sẽ mãi nhớ về sai lầm mình đã mắc phải hôm nay. Đừng cố cứu vớt một người đã giao trọn linh hồn cho tín ngưỡng. Đó không phải là người, mà là cọp dữ mất mạng trong miệng hổ.
Cơn đau quá sâu sắc, chỉ cần một lần là quá đủ.
“Ác quỷ, thật sự là ác quỷ, thật sự là ác quỷ!”
Vị giám mục cầm chiếc bình trống rỗng, nhìn bóng dáng bốc khói nghi ngút bay lên trời, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ.
“Nhanh lên, mau đi mời Hiệu trưởng Morrison và thông báo cho lãnh chúa và Học viện Ma pháp!”
Mọi người xung quanh đều đã bỏ chạy hết, và vị giám mục không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy một mạch về phía thần điện, vừa chạy vừa hét lớn tên của những người khác.
Nhưng trước khi hắn chạy đến cổng thần điện, hàng chục vật thể hình cầu đột nhiên xuất hiện và bùng cháy dữ dội. Bóng dáng của ác quỷ thực sự lẫn vào trong những vật thể bay lên đó, không còn phân biệt được nữa.
La Vi bị thương nặng nên không thể đưa Lydia ra khỏi thành. Cô chịu đựng cơn đau dữ dội, niệm chú tàng hình lên mình và Lydia, rồi nhanh chóng bay về tiểu viện.
Lydia đã ngất xỉu nên cô nhét một miếng vải vào miệng cô bé và trói cô vào chân giường.
Sau sự việc này, La Vi cuối cùng rút ra được một bài học, đó là, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không nên đánh cược vào lòng người.
Đây không phải là thế giới hòa bình. Ngay cả trong một thế giới hòa bình, cô vẫn còn bị phản bội, huống chi là thế giới hỗn loại này.
La Vi cởi chiếc áo choàng ra trùm lên đầu Lydia, đứng trước gương, cô tháo bỏ cặp kính áp tròng thô ráp trên nhãn cầu và hàm răng giả bằng sứ đang làm đau lợi cô.
Cô cũng cắn răng tháo đôi cánh xương buộc vào cánh mình ra.
Đôi cánh vốn to lớn, khỏe mạnh ban đầu giờ bị nước thánh đốt cháy. Những chiếc lông vũ mềm mại, sáng bóng đều bị cháy rụi, biến thành hai cánh gà nướng trụi lủi.
La Vi cảm thấy đau nhói trong lòng. Vết sẹo trên lưng thì không sao, nhưng đôi cánh biến thành như thế này, sau này làm sao có thể bay được?
Cô cũng đã bôi một lớp sáp đôi cánh đen, vậy tại sao không nghĩ đến việc chống thấm nước cho đôi cánh?
La Vi đau lòng sờ vào đôi cánh tội nghiệp rồi cất chúng lại.
Cô không biết mình có thể phục hồi đôi cánh này không. Cô phải cầu nguyện với thần vong linh, cầu xin Ngài giúp đỡ.
La Vi cởi áo khoác ra, nhìn bóng lưng mình trong gương.
Tuy áo choàng đã bị rách vài chỗ, nhưng vẫn chặn được phần lớn thánh thủy. Trên lưng cô có khoảng mười mấy vết sẹo, trông như bị đốt bằng que sắt nung.
Nó vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
La Vi rửa lưng bằng nước sạch, lau khô bằng vải trắng, cuối cùng nhúng cọ mềm vào dầu trẩu rồi nhẹ nhàng thoa lên vết sẹo.
Vết sẹo lớn nhất to bằng quả trứng ngỗng, nằm ở gốc cánh. Vết sẹo này đáng lẽ phải chảy dọc theo gốc cánh. Vết sẹo trông giống như bị khoét ra một miếng thịt, lõm xuống thành một hố.
Cơn đau đến mức tê liệt. Cô không còn cảm thấy đau nhiều nữa, nhưng thần kinh của cô vô cùng mệt mỏi và tứ chi bắt đầu bủn rủn.
La Vi cố gắng thay quần áo, đốt hết những thứ vừa dùng. Còn lưỡi hái và cánh xương, cô giấu trên xà nhà, vì nghĩ rằng sau này có thể cần đến.
Xong xuôi tất cả những điều này, cô lấy miếng vải ra khỏi miệng Lydia, nhấn vào huyệt nhân trung đánh thức cô bé dậy.
Cô bé gầy trơ xương, tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thở hổn hển và nhìn cô bằng đôi mắt xanh nhạt vô hồn.
La Vi cầm đũa phép ngồi xổm xuống trước mặt cô bé. Thấy cô bé đã hít thở đều hơn, hơi thở dần dần ổn định lại, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung, cô chậm rãi nói: “Tỉnh rồi sao?”
Lydia nhìn cô với vẻ nghi ngờ rồi co rúm lại ở góc giường.
“Ngươi là ai? Chẳng phải ta đã được Thần sứ đại nhân cứu rồi sao?”
La Vi đứng dậy nói: “Ta chính là Thần sứ của thần linh mà ngươi nhắc tới.”
Lydia há hốc miệng ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ gầy trông nhợt nhạt như tờ giấy dưới bím tóc màu nâu đỏ.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn.” La Vi nhìn xuống cô bé :”Thứ nhất, rời khỏi Shiria, che giấu thân phận, không bao giờ quay lại nữa; thứ hai, ở lại bên cạnh ta, làm người hầu của ta.”
Lydia suy nghĩ một lúc rồi kiên định nói: “Tôi muốn ở bên cạnh làm người hầu của ngài .”
“Chúc mừng, ngươi đã chọn đúng.” La Vi cất đũa phép đi :”Nếu ngươi chọn đáp án đầu tiên, ta sẽ giết ngươi.”
Mặc dù Lydia là người mà cô đã liều mạng cứu ra, cô cũng không do dự khi ra tay.
Cô sẽ không để bất kỳ ai biết thân phận của cô rời khỏi tầm mắt, và việc đồng ý với Troy cứu Lydia là quyết định bốc đồng nhất mà cô từng làm, và cô vẫn hối hận về điều đó.
“Bây giờ, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi muốn ở lại.”
La Vi ngồi trên ghế, đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm.
Đôi mắt Lydia bùng lên một ngọn lửa: “Bởi vì tôi đã thề rằng sẽ hiến tế linh hồn mình cho vị thần vĩ đại của cái chết và thời gian, vĩnh viễn phục tùng ngài.”
“Rất tốt, lòng trung thành của ngươi đã cứu mạng ngươi.” La Vi vốn nghĩ cô bé đã nhìn thấu hiện thực rằng nếu rời khỏi Shiria thì sẽ không thể sống sót, nên chọn ở lại. Không ngờ đáp án lại có chút khác biệt.
Cô không hề nhầm, đó thực sự là đôi mắt kiên cường đầy hận thù, vẫn không hề nao núng ngay cả khi đối mặt với án tử hình.
“Ta phải nói cho ngươi biết một điều. Ta không phải sứ giả của Thần Chết và Thời gian, mà là sứ giả của Thần Chết. Ta là ác ma mà loài người sợ nhất.” La Vi lấy tay đỡ lấy đầu mình :”Nghe xong chuyện này, ngươi còn muốn phụng sự Ngài nữa không?”
“Không, không phải sao?” Ánh mắt Lydia tràn ngập vẻ kinh ngạc. Im lặng hồi lâu rồi khàn giọng đáp: “Trong lòng tôi, Ngài là thật, và Thần sứ cũng vậy. Người tôi muốn phục vụ là Thần sứ.”
Linh hồn của cô bé sẽ hiến dâng cho bất cứ ai đã kéo cô bé ra khỏi vũng lầy và cứu sống cô bé.
Người trước mặt cô chính là vị thần mà cô bé ngày đêm mong mỏi.
“Ta cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng bây giờ ta cần ngươi làm một việc khác.” La Vi dùng ngón trỏ nâng cằm thon của Lydia lên: “Hãy trở thành tín đồ của Thần Chết và cùng ta cầu nguyện với Người.”
Cảm thấy những đầu ngón tay nóng bỏng dưới cằm, Lydia nhìn cô với vẻ thành kính: “Vâng, thưa ngài.”
You cannot copy content of this page
Bình luận