Người dân kinh hãi quay lại nhìn và chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời họ.
Sinh vật đó có hình dạng kỳ dị không thể tả được, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt ẩn sau chiếc áo choàng đen đang bốc cháy, hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra dưới đôi môi đỏ tươi như đang nhỏ máu.
Sinh vật đó lơ lửng trên không trung, sau lưng là một đôi cánh xương trắng khổng lồ, tay phải cầm một lưỡi hái bằng xương trắng. Những khúc xương đó là của một con quái vật nào đó, trắng đến mức đáng sợ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến hồn siêu phách lạc.
“Ngươi là ai, tên nhân loài ngu xuẩn kia, kẻ nào gọi chủ nhân của ta?”
Trên đài hành quyết, Lydia nhìn chằm chằm vào “ác quỷ” được bao quanh ngọn lửa ma trơi màu xanh và sương mù. Đôi mắt xanh của cô bé ánh lên tia sáng hy vọng.
“Ngài…là đến đón tôi sao?”
Cổ họng cô bé đau rát và khô khốc. Cô đã không uống nước suốt ba ngày, nên chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn khó nghe.
Có lẽ vì âm thanh quá nhỏ nên ác quỷ không nghe thấy.
Lydia nhìn Ngài với ánh mắt hy vọng, một chất lỏng mặn chảy ra từ đôi môi rách nát, cô bé nuốt nó một cách đói khát, làm ẩm cổ họng khô khốc của cô.
“Ngươi là tà thần sao?”
Con quỷ cuối cùng cũng nhìn cô bé với ánh mắt thương hại, chỉ có trong mắt cô bé đó là sự thương hại, trong khi những người khác đã sợ chết khiếp.
“Ta là sứ giả của thần linh.”
Sứ giả cao lớn của thần cúi xuống, và đôi đồng tử đỏ rực như lửa nhìn thẳng vào ánh mắt đầy khao khát của cô bé.
“Chủ nhân của ta là vị thần vĩ đại của Cái chết và Thời gian, vị thần bóng tối Kervikros, ngài nắm giữ linh hồn con người và quyền năng luân hồi.”
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, La Vi quyết định cosplay một sứ giả nhỏ bé của Thần Chết.
Nếu Thần Chết quyền năng đích thân ra tay đến hiện trường chỉ để cứu một tử tù, thì vị thần đấy thật là mất giá.
“Thần Chết và Thời Gian…” Lydia lộ vẻ kinh ngạc, xúc động dâng trào thì thầm: “Tà Thần, ngài thực sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của tô”
Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên. Mặc dù cơn đau từ phía sau đầu đập vào cột sắt khiến cô bé không thể mở mắt, vẫn lớn tiếng kêu lên: “Thưa thần linh, con là tín đồ của người. Xin hãy mang con đi, mang linh hồn con đi!”
“Con sẵn sàng dâng hiến linh hồn của mình cho ngài, cho vị thần vĩ đại của cái chết và thời gian, và vĩnh viễn phục tùng ngài!”
Thần sứ ác quỷ vung lưỡi hái như thể muốn gặt lấy linh hồn cô bé.
Đôi môi đỏ tươi khẽ mở ra, để lộ hàm răng nanh trắng bệch.
“Vậy thì tùy ngươi.”
Lydia nhắm mắt lại một cách vui vẻ. Cô bé chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
“Mọi người đừng chạy. Đừng sợ. Ở đây không có tà thần nào cả!”
“Đồ ma quỷ, đồ chết tiệt!”
Vị giám mục của ngôi đền xuất hiện dưới giàn hỏa thiêu, tay cầm một cây trượng phép và nhìn chằm chằm vào người mặc đồ đen phía trên bằng đôi mắt nâu đầy giận dữ.
“Bình thánh không phát sáng, ở đây không có ác quỷ, đồ chuột nhắt hèn hạ, sao ngươi dám phá hỏng nghi lễ trừ tà linh thiêng của chúng ta!”
“Cái gì? Không có quỷ sao?” Những người nghe thấy giọng nói của giám mục đều dừng lại kinh ngạc quay đầu .
“Đúng vậy, tên đó chỉ là một kẻ đê tiện, hoàn toàn không phải sứ giả của tà thần. Hắn chỉ dùng ma thuật để ngụy trang thôi.” Giám mục vội vàng giơ cây trượng phép vừa vội vàng lấy từ thần điện lên: “Chỉ cần ta niệm chú, hắn sẽ hiện nguyên hình ngay lập tức!”
Những người đang chạy tán loạn đều dừng lại và nhìn lên khoảng không phía trên đài hành quyết.
Thực ra, nếu nhìn kỹ, tên kia không đáng sợ đến thế. Sương mù và ngọn lửa trông có vẻ đáng sợ, nhưng chúng chẳng gây ra bất kỳ tổn hại gì cho họ cả.
Vị giám mục khinh thường nhìn người mặc áo choàng đen và vung cây trượng phép: “Con chuột nhắt đáng chết, hãy hiện nguyên hình, Nurano Apparition Spell!”
Giám mục Shiris là một pháp sư trung cấp, sức mạnh ma pháp của ma thuật này vượt quá khả năng của La Vi.
Vì vậy, cô không phản kháng.
Viên đá ma pháp trên cây trượng phép phát ra ánh sáng trắng chói lọi, bắn thẳng về phía cô.
“Đôi cánh nào, làn sương trắng nào, đôi mắt đỏ và răng nanh nào? Tất cả đều là giả. Ngươi, một con côn trùng nhỏ bé, lại dám lừa gạt một giáo sĩ cao quý sao?” Vị giám mục cười khùng khục, ngẩng đầu lên. “Nhìn xem, nhìn bộ mặt thật của con chuột chết tiệt này đi!”
“Đại nhân, đại nhân!”
Tăng lữ run rẩy kéo áo choàng của giám mục, toàn thân run rẩy, giữa hai chân chảy ra một dòng chất lỏng tanh tưởi.
“Đại nhân, xin hãy nhìn xem, tên đó thực sự là ác quỷ!”
“Cái gì!”
Giám mục kinh ngạc nhìn lên. Bóng hình kỳ dị đó vẫn lơ lửng giữa màn sương trắng dày đặc. Ngọn lửa xanh thẫm trên người hắn dần chuyển sang màu đỏ, đôi mắt đỏ tươi càng lúc càng đáng sợ. Răng nanh sắc nhọn có thể dễ dàng xuyên thủng cổ họng và hút hết máu của ông ta trong nháy mắt.
Đôi cánh xương trắng của hắn vỗ nhanh hơn, và giữa đôi cánh xương đó mọc ra từng chút một những chiếc lông vũ đen tuyền và sắc bén, với luồng khí tức tà ác bao trùm khắp nơi.
“Hắn nổi giận rồi, quỷ dữ đang tức giận, chạy mau!”
Các tăng lữ bỏ chạy trong sự hoảng loạn, tiếng kêu la và la hét của họ không khác gì tiếng kêu la của dân thường.
“Ác quỷ đang tức giận. Ngọn lửa trên người hắn đã chuyển sang màu đỏ. Hắn sắp giết người!”
“Chạy mau, chạy mau.”
Trên quảng trường hỗn loạn, chỉ có giám mục đứng đó hét lớn: “Không thể nào, điều này sao có thể?”
“Hỡi phàm nhân đáng thương, sự ngu xuẩn của ngươi thực sự khiến ta đau lòng.” Con quỷ vỗ cánh, nhìn xuống với đôi mắt đỏ sẫm lưỡi hái xương trắng nghiêm xuống.
“Aaa.” Vị giám mục sợ hãi, không nhịn được hét lên, rồi quay người chạy về phía đền thờ.
Bình thánh, hắn còn có một bình thánh, nước thánh trong bình thánh có thể trừ tà!
Thấy ông ta cuối cùng cũng bỏ chạy, La Vi nhanh chóng đổ hết những viên đá khô dưới váy, khiến nồng độ cacbon dioxit tăng cao hơn nữa.
Ngọn lửa phốt pho trên người cô cháy quá lâu, vải dầu trẩu sắp tan chảy. Phải dập lửa trước khi xuống cứu người, nếu không rất có thể sẽ làm cháy dầu trên người Lydia.
Sương mù trắng dày đặc đến mức không nhìn rõ người. Nhân cơ hội đó, La Vi đáp xuống đất dưới làn khói, nhanh chóng cởi dây thừng trên người Lydia, cứu cô bé ra.
Vì nồng độ carbon dioxide quá cao, Lydia bị thiếu oxy, thần trí mơ hồ. Vô thức ngã vào vòng tay La Vi, túm chặt lấy tay áo cô như nắm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ngài đến đây để đưa tôi đi sao?”
La Vi sững người, sau đó ôm chặt lấy cô bé: “Ừ.”
Thời gian không còn nhiều nữa, cô ôm chặt Lydia định rời đi thì bất ngờ có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra.
Đó là người phụ nữ nông dân nghèo bằng cách nào đó đã cơi trói được một bên tay của mình và nắm chặt cánh tay cô khi cô sắp rời đi.
“Bà cũng muốn đi cùng ta sao?” La Vi động lòng.
Trước khi buổi lễ trừ tà bắt đầu, cô đã sử dụng ma pháp tàng hình để ẩn mình trong đám đông từ những lời kể rời rạc của mọi người cô đã ghép được câu chuyện bi thảm của người phụ nữ này.
Đứa con của bà lâm bệnh và sắp chết. Bà không còn cách nào khác ngoài việc cầu nguyện với thần linh.
Để cầu mong thần linh nghe thấy lời cầu nguyện của mình, bà đã giết con gà trống duy nhất trong sân để làm vật hiến tế. Không ngờ, cảnh tượng này lại bị người hàng xóm thường xuyên gây sự với bà nhìn thấy, bèn báo cáo việc này lên thánh điện.
Sau khi bà hiến tế, đứa con của bà khỏi bệnh một cách thần kỳ, nhưng một đứa trẻ khác trong làng lại bị bệnh.
Thánh điện tin rằng bà đã sử dụng tà thuật hiến tế sức khỏe của đứa trẻ cho tà thần, vì vậy họ đã dìm chết đứa bé, sau đó bắt giữ bà.
You cannot copy content of this page
Bình luận