Danh sách chương

Đôi mắt xanh nhạt của Lydia không hề có chút vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé nhìn chằm chằm vào đám đông phía dưới bằng đôi mắt xanh to tròn, đồng tử giãn ra như sắp rời khỏi hốc mặt, không hề chớp mắt, như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt của những người dân ở dưới.

Một số người dân gần đó bị ánh mắt của cô bé làm cho rùng mình, nhặt những viên đá dưới đất rồi ném lên giàn hỏa thiêu.

“Con đàn bà hư hỏng, nhắm mắt lại ngay!”

“Giết cô ta, giết cô ta!”

Viên đá bay trúng vào bờ vai gầy yếu của Lydia, những giọt máu rỉ ra từ dưới quần áo cô bé.

Mắt vẫn mở to, chỉ chuyển động nhãn cầu và nhìn chằm chằm vào những kẻ ném đá vào cô bé bằng ánh mắt không có chút cảm xúc nào.

Rõ ràng là trong đôi mắt đấyi mắt xanh nhạt của Lydia không hề có chút vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé nhìn chằm chằm vào đám đông phía dưới bằng đôi mắt xanh to tròn, đồng tử giãn ra như sắp rời khỏi hốc mặt, không hề chớp mắt, như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt của những người dân ở dưới.

Một số người dân gần đó bị ánh mắt của cô bé làm cho rùng mình, nhặt những viên đá dưới đất rồi ném lên giàn hỏa thiêu.

“Con đàn bà hư hỏng, nhắm mắt lại ngay!”

“Giết cô ta, giết cô ta!”

Viên đá bay trúng vào bờ vai gầy yếu của Lydia, những giọt máu rỉ ra từ dưới quần áo cô bé.

Mắt vẫn mở to, chỉ chuyển động nhãn cầu và nhìn chằm chằm vào những kẻ ném đá vào cô bé bằng ánh mắt không có chút cảm xúc nào.

Rõ ràng là trong đôi mắt đấy không có sự căm hận, nhưng bất cứ ai bị cô bé nhìn cũng đều trở nên phát điên.

Họ trông như vừa nhìn thấy quỷ dữ thật sự. Họ hoảng loạn tìm kiếm sự giúp đỡ, loạng choạng lùi lại, cố gắng trốn vào đám đông.

Cũng có những kẻ liều lĩnh nhặt một đống đá vụn, lao tới và ném liên tiếp như mưa đá, có viên trúng vào người, có viên trúng vào mặt.

Lưỡi đá sắc nhọn cứa qua mặt của Lydia, để lại vết thương rướm máu trên mặt, nhưng cô bé thậm chí không kêu lên, như thể không cảm thấy đau đớn gì.

Đám đông trở nên hỗn loạn, la hét và xô đẩy vì sợ hãi, kêu gào phải xử tử Lydia ngay lập tức.

“Nó là một phù thủy tà ác, chắc chắn là một phù thủy tà ác!”

“Nó đang nhìn chúng ta bằng đôi mắt quỷ dữ. Nó muốn làm ô uế linh hồn thuần khiết của chúng ta!”

“Đừng để nó nhìn thấy, nhanh chóng tránh ra!”

“Thiêu chết nó đi, thiêu chết nó đi!”

Trong số những người la hét đòi thiêu chết cô bé có bà cụ mắt kém mà cô thường giúp xỏ kim khâu vá, ông chú nghèo khó mà cô bé thường cho thêm một miếng thịt dê khi bán thịt, cả những người hàng xóm đã chứng kiến cô bé lớn lên, những người bạn chơi cũ và cả những người qua đường từng có vẻ rất tử tế.

Lydia nhìn chằm chằm vào họ cho đến khi cô nhìn thấy ba khuôn mặt béo ú, ghê tởm và đầy vẻ khoái trá đang ẩn núp trong số họ.

Cả ba thành viên trong gia đình Douglas  đều rất béo. Họ ăn thịt mỗi ngày, và trong cửa hàng lúc nào cũng có thịt ế tồn đọng. Thịt dê lẫn máu chảy xuống thớt. Đó là những gì cô bé thường xuyên lau chùi trong vô số đêm mất ngủ.

Kể cả khi họ không thể bán hoặc ăn hết thịt thì cũng sẽ không bao giờ đến lượt cô bé ăn thịt.

Ngay cả những con chó ở nhà còn được ăn uống đầy đủ hơn cô bé.

Lydia Douglas khắc sâu cảnh tượng này trong lòng. Nếu trên đời này thực sự có phù thủy và ác quỷ, cô bé nguyện ý lao vào vòng tay họ, dù phải dâng hiến cả linh hồn.

Thà bị quỷ giữ ăn thịt còn hơn bị con người ăn thịt.

Cô bé Lydia chín tuổi nghĩ rằng mình đã chán ngấy khi phải nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí giống nhau.

Vì vậy, cô bé ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời chói chang, tự hỏi liệu trên trời thực sự có thần linh và liệu quỷ dữ có nghe thấy lời cầu khẩn không.

Các tăng lữ và binh lính đang cố gắng trấn an đám đông hỗn loạn. Vẫn còn vài phút nữa mới đến lễ trừ tà, và họ phải tiến hành theo đúng trình tự, nếu không sẽ là bất kính với thần linh.

Những người đang xem hành hình cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Họ nhìn những tử tù với ánh mắt căm thù.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng trong đồng hồ cát chỉ còn lại một chút cát. Khi cát cạn hết, ngọn lửa thiêu đốt bùng lên cùng với tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từ ngọn lửa.

Nếu có ai không sợ lửa, thì chắc chắn kẻ đó là một phù thủy tà ác hoặc là một con quỷ dữ. Giám mục sẽ đích thân mang thánh thủy quý giá trên giàn hỏa thiêu để trừ tà ma và để kẻ đó chết dưới ánh sáng thánh thủy.

Người dân đang nhìn về phía đài hành quyết với vẻ hồi hộp, thì đột nhiên, một tiếng khóc xé lòng vang lên từ phía đám đông.

Một người đàn ông trung niên gầy gò, tiều tụy, tay bế một thi thể trẻ sơ sinh phủ vải màu xanh xám, lao vào đám đông. Ông ta loạng choạng đi đến chân đài hành quyết, rút một con dao phay từ trong tấm vải quấn quanh thi thể đứa bé.

“Susan không phải là tín đồ của ác thần. Susan không phải. Hãy thả cô ấy ra. Hãy thả cô ấy ra!”

“Cút đi, cút đi, đừng làm ảnh hưởng đến nghi lễ.”

Các tăng lữ vung đuốc xua đuổi người đàn ông, nhưng vẻ mặt của người đàn ông càng lúc càng điên cuồng: “Là các ngươi, là các ngươi đã vu khống Susan. Susan là một người mẹ tốt, một người vợ tốt. Cô ấy không phải là tín đồ của tà thần. Chính các ngươi đã vu khống cô ấy!”

Trên đài hành quyết, người phụ nữ nông dân vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa: “Nick, anh đi đi, đừng lo cho em, anh đi đi.”

Giọng cô ta ngày càng to hơn, cuối cùng hét lên: “Nick, đi đi.”

“Không, anh sẽ không đi!” Nick cầm dao phay gào lên với các tăng lữ: “Con của chúng ta bị bệnh. Susan đã giết con gà để hiến tế thần Sự Sống, chứ không phải tà thần. Cô ấy không tin vào tà thần!”

“Ôi, những con chiên lạc lối.” Đức hồng y dang rộng vòng tay bước ra khỏi thần điện. Giọng nói vang dội của ông át đi những tiếng ồn ào :”Hãy tin vào thần. Thần sẽ không trách phạt người tốt, cũng không bỏ qua cho kẻ xấu.”

“Nếu vợ anh thực sự không hiến tế cho tà thần, xin hãy chấp nhận thử thách của chúng tôi. Thần sẽ bảo vệ cho cô ấy.”

Bàn tay cầm dao của Nick run lên khi anh nghĩ về lời nói của vị giám mục.

Lý trí mách bảo ông rằng một người sống sờ sờ khi bị thiêu sống chỉ có con đường chết, nhưng đức tin hơn 30 năm lại mách bảo ông hãy tin vào thần linh và đừng làm trái ý thần.

Trong lúc đang do dự, hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát đã rơi xuống.

“Đến giờ rồi, đốt lửa!”

Các tăng lữ quay người và bước tới giàn hỏa thiêu, giơ cao ngọn đuốc.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh nổi trên giàn hỏa thiêu, khiến các tăng lữ không thể mở mắt.

Troy trà trộn vào đám đông và rải đều vụn băng khô.

Sương mù trắng dày đặc bốc lên từ mặt đất, lan ra xung quanh nhanh chóng bao phủ toàn bộ đài hành quyết.

Sương mù lan rộng và tiếng chó sủa vang lên không ngừng trên quảng trường.

“Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có sương mù vậy?”

“Lạnh quá, chân tôi lạnh cóng!”

“Á! Chó của tôi!”

“Dừng lại!”

Không hiểu vì lý do gì, lũ chó như phát điên vùng ra khỏi dây xích của chủ nhân, vừa chạy vừa sủa vang. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã chạy ra khỏi quảng trường và biến mất không một dấu vết.

Ngay lúc mọi người đang lo lắng, một giọng nói trầm thấp kỳ quái đột nhiên vang lên từ khắp mọi hướng xung quanh.

“Lũ nhân loài ngu ngốc, ai đang gọi tên ta?”

Giọng nói khàn khàn và ghê rợn, như ác quỷ bò ra từ lòng đất trong đêm tối, thì thầm bên tai họ. Giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng lại ẩn chứa một chút giễu cợt và khinh miệt.

Mọi người đều run rẩy nhìn xung quanh.

“Ai, ai đang nói?”

“Âm thanh đó phát ra từ đâu và tại sao nó lại vang vọng khắp nơi?”

“Tôi biết, đó là quỷ dữ, là quỷ dữ!”

“Ác quỷ đến rồi, ác quỷ đến rồi!”

Sương mù trắng càng lúc càng dày đặc, bốc lên cao hơn. Ngọn đuốc trên tay của các tăng lữ vụt tắt, như thể bị một thế lực vô hình dập tắt. Họ la hét, vứt đuốc xuống, rồi nhảy xuống khỏi giàn hỏa thiêu.

“Quỷ dữ, là quỷ dữ, chạy mau.”

Phía trên đài hành quyết, sương mù dày đặc dần tan đi, từng đốm lửa xanh thẫm tụ lại thành một bóng người đáng sợ.

Hết Chương 58.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page