“Ta bảo ngươi đừng khinh thường chính mình, chứ không bảo ngươi lao đầu vào chỗ chết!”
Nếu không phải vì không đủ cao, cô thực sự muốn túm lấy cổ áo anh ta và tát cho anh ta tỉnh táo lại một chút.
Tuy nhiên, Troy vẫn cứng đầu cứng cổ như một con trâu :”Ta sẽ không đi chịu chết. Những người của thần điện đánh không lại ta.”
“Vậy là ngươi định mang theo một cô bé đào tẩu trốn chui trốn nhủi khắp nơi sao? Ngươi định sống thế nào sau khi trốn thoát? Kiếm tiền bằng cách nào?”
Nhắc đến kiếm tiền Troy trở nên chán nản.
Một kẻ đào tẩu như anh ta, lại còn có mái tóc đỏ, sẽ không dễ dàng được mọi người ở những nơi khác chấp nhận.
Nhờ sự thúc đẩy của viện trưởng Học viện Ma pháp Shiria, Shiria được coi là nơi khoan dung nhất trong số các quốc gia ở Tây nguyên. Nếu không, anh ta đã không chạy trốn từ phương Nam đến đây.
Nếu rời khỏi Shiria thì anh còn có thể đi đâu?
Ánh mắt Troy mờ mịt.
La Vi thấy anh ta đã hiểu ra thì thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, chỉ cần chịu lắng nghe lời khuyên thì vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa.
Nếu Troy bỏ trốn cùng Lydia, cô thật sự không biết tìm đâu ra một kiếm sĩ vừa ngốc vừa giỏi võ như vậy. Nếu không có anh ta bên cạnh, uy tín của thân phận “quý tộc ” của cô sẽ giảm đi hơn nửa.
“Troy, đừng tự trách mình. Trong tình huống tự thân khó bảo toàn ngươi không thể cứu cô bé.”
“Chúng ta có thể nhuộm tóc!” Troy đột nhiên nói.
“Cô nói nếu không được thì có thể đổi màu tóc. Cô mau chỉ cho ta làm thế nào để nhuộm tóc.”
Anh ta nhìn La Vi với vẻ bướng bỉnh.
La Vi nghẹn lời.
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ đến thần điện vạch trần ngươi. Sao ngươi lại không nghe?”
“Hôm nay ta không tức chết thì sớm muộn gì ta cũng sẽ bị ngươi hại chết thôi!”
“Ai mà không biết ngươi là hộ vệ của ta, nhưng ngươi đã bỏ trốn sau khi cướp ngục. Thần điện nhất định sẽ tìm đến cửa tra hỏi ta!”
Điều quan trọng là danh tính của cô vẫn chưa được ngụy trang hoàn hảo và một khi điều tra thì danh tính đó sẽ bị lộ tẩy!
Troy quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô :”Cứ nói với họ rằng tôi là người lạ mà cô thuê từ quán rượu. Hầu hết các tu sĩ đều bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh. Chỉ cần cô nói cho họ biết thân phận của mình, họ sẽ không làm khó cô đâu.”
La Vi mỉm cười: “Troy, có ngươi thật là phúc khí của ta.”
Thân thể Troy run lên, trong mắt dâng lên xúc động: “Cảm ơn, gặp được cô cũng là…”
“Ta không khen ngươi !!!”
“Tôi biết.” Troy khó nhọc nói :”Quên ta đi, cô xứng đáng có được người tốt hơn.”
La Vi cố nhịn xúc động muốn trợn mắt, ngắt lời anh ta :”Troy, ngươi quyết tâm cứu cô bé đó sao?”
Troy cúi đầu, giọng nói như bị gió cuốn bay :”Đúng.”
“Nếu không cứu được cô bé lương tâm tôi không thể yên ổn được.”
“Ngươi còn có thứ gọi là lương tâm sao?” La Vi mỉa mai nói, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Nếu ta nói có thể giúp ngươi cứu cô bé, đưa đến nơi an toàn, ngươi còn muốn mang cô bé bỏ trốn sao?”
Troy đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cô có cách?”
“Ừ, vẫn còn một cách.”
“Cách gì?”
“Ngươi quản ta dùng cách gì làm gì.” La Vi bực bội nói: “Dù sao thì, đến ngày Thần giáng , ta cũng sẽ cứu cô bé.”
Troy cảm thấy như đã trút bỏ được một gánh nặng khỏi vai mình; những cơ bắp căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng ra cả người trông thoải mái rõ rệt.
La Vi thấy anh ta lúc này thì thấy phiền lòng: “Còn nữa, ngươi đã tìm thấy thứ tôi bảo tìm chưa?”
“Thứ gì?” Troy ngạc nhiên.
Cô yêu cầu anh tìm thứ gì, khi nào?
“Đất sét xám trắng.” La Vi lạnh lùng nói :”Nếu trước tối mai không nhìn thấy loại đất đó, ta sẽ không thể cứu được cô bé kia.”
“Ta đi tìm ngay!”
Troy vội vã chạy ra ngoài.
La Vi liếc nhìn mọi người ở trong phòng rồi nói: “Bella, Tom, Roman, khi gặp người ngoài, các ngươi có biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói không?”
Trong đôi mắt đen láy đó tỏa ra sự lạnh lẽo đến thấu xương, dường như có thể đóng đinh người ta xuống đất.
Roman giơ tay :”Con biết. Con cái gì cũng không biết.”
Cậu bé lấy tay bịt tai đồng thời mím chặt miệng.
“Thông minh, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi.”
La Vi đặt tay lên đầu cậu bé và nhìn hai người kia.
“Nếu ai dám tiết lộ chuyện này, vậy thì thử xem cái miệng của ngươi hay con dao của ta, cái nào nhanh hơn.”
“Đừng quên, ta biết ma pháp.”
Bella và Tom run rẩy đến mức không dám thở mạnh.
Vẻ mặt La Vi bây giờ khó đoán cô đang vui hay đang tức giận. Cô bước ra ngoài và dừng lại ở cửa.
“Nhớ kỹ, bất kể là ai, cho dù là bạn thân nhất hay họ hàng thân thiết nhất, cũng không được phép tiết lộ nửa lời.”
“Hiểu không?”
Bella và Tom liên tục gật đầu, rồi nhận ra cô không nhìn nên lớn tiếng đáp: “Vâng, thưa chủ nhân!”
La Vi đi ra khỏi cửa. Như cô chỉ thuận miệng nói vậy, không định nghe câu trả lời của họ. Nói xong, cô liền rời đi.
Trong phòng, Bella và Tom mồ hôi lạnh đầm đìa, nửa ngày không dám cử động bởi vì hai chân họ đã cứng đờ và tê liệt vì sợ hãi.
Chủ nhân trước đây rất hiền lành và tốt bụng, lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ trên môi. Nói chuyện với họ bằng giọng nhẹ nhàng và không bao giờ la mắng người hầu như những chủ nhân khác.
Theo thời gian, họ cũng nghĩ rằng chủ nhân của họ hiền lành, tính tình mềm yếu , vì vậy họ coi nơi này như nhà của mình và chủ nhân như gia đình của mình, có thể nói chuyện và tùy ý cười đùa với cô ấy.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã đánh thức họ khỏi giấc mơ. Suy cho cùng, chủ vẫn là chủ, tớ vẫn mãi là tớ, họ không bao giờ nên nhầm lẫn.
Chủ nhân của họ là một quý tộc cao quý, có địa vị cao hơn họ. Cô uy nghiêm, quyền lực, uy quyền và quyết đoán. Tuy tốt bụng, nhưng bà không phải là người họ có thể gây ảnh hưởng hay phản bội.
Bella và Tom tự nhủ trong lòng nhất định phải biết thân biết phận và không được bất cẩn như trước nữa.
Roman cũng gãi đầu mình, với vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Tất cả những điều này chính xác là những gì La Vi muốn thấy.
Cô từ lâu đã phát hiện ra rằng những người trong tiểu viện này tuy thân thiết với cô nhưng lại thiếu đi sự tôn kính cô.
Họ có thể yêu thích cô , biết ơn cô và ghen tị với cô, nhưng họ không kính sợ cô.
Hậu quả của việc người hầu không tôn trọng chủ nhân rất nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là chủ nhân không có uy nghiêm, và người hầu sẽ không nghĩ đến hậu quả của việc phản bội. Thậm chí, họ có thể lấy danh nghĩa vì chủ nhân mà bất tuân lệnh và phá hỏng kế hoạch của chủ nhân.
Cô không cần cấp dưới tự cho mình là thông minh, cô chỉ cần người chấp hành mệnh lệnh của mình.
La Vi đến tiệm bánh ngọt và bảo người hầu chuyển một thùng dầu quả trẩu từ phòng chứa đồ ra.
Đây là thứ mà một lính đánh thuê mang đến khi cô đăng thông báo yêu cầu thu thập nhiều loại trái cây khác nhau từ khắp nơi để làm đồ uống.
Người thời đại này chỉ ăn một vài loại trái cây quen thuộc, không giống như các đời sau với nhiều loại trái cây phong phú. Một số loại quả mọng ngon vẫn chưa được đưa vào bàn ăn của con người, ví dụ như dâu tây dại mà La Vi dùng để làm nước ép dâu tây.
Vì vậy, khi cô đăng thông báo, cô đã thêm một tuyên bố rằng bất kể loại trái cây đó có ăn được hay không, miễn là đó là loại mới lạ mang đến đều sẽ nhận được tiền thưởng.
Người lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm đã mang đến một giỏ quả trẩu mà anh ta hái được ở khu rừng phía nam để đủ số lượng.
Thứ này có độc, không thể ăn được, nhưng La Vi vẫn cho người đi thu thập, vì quả trẩu có thể ép ra dầu trẩu, đây là một loại sơn dầu tự nhiên có thể dùng để bảo quản đồ gỗ.
Ban đầu, La Vi dự định dùng nó để chiết xuất dầu để đánh bóng bàn ghế trong cửa hàng để chúng trông sáng bóng hơn.
Nhưng bây giờ, cô cần phải làm thứ gì đó khác bằng dầu trẩu.
Ví dụ như áo mưa.
Một chiếc áo mưa chống thấm nước giống như áo choàng tử thần.
You cannot copy content of this page
Bình luận