Danh sách chương

Xuyên Đến Thời Trung Cổ, Tôi Thành Thần

Chương 54: Chín tuổi, không con, được xác nhận là phù thủy

Khi hoàng hôn buông xuống, tiểu viện bỗng trở nên náo nhiệt.

Bella đi mua sắm cùng người giúp việc về. Roman và Tom cũng chạy vào sân sau giờ học, tay đeo cặp sách.

La Vi nghe thấy tiếng khóc lớn ở dưới tiểu viện, tò mò đi xuống lầu.

“Ai đang khóc vậy?”

“Tiểu thư.” Roman phấn khích chạy tới, ngẩng khuôn mặt phúng phính hồng hào lên :”Là Tom đang khóc. Cô gái cậu ấy thích đã bị bắt đi chiều nay.”

La Vi nhìn Tom, thấy anh đứng ngoài cửa, cúi đầu lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nức nở cố gắng kìm nén tiếng khóc.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao con gái của chủ cửa tiệm xe ngựa lại bị bắt?”

“Không phải con gái của chủ tiệm xe ngựa, mà là cô gái mà Tom vừa mới yêu, tên là Lydia.”

La Vi ngạc nhiên, mới đó mà Tom đã yêu người khác rồi sao?

“Lydia là con gái của ai và tại sao cô ấy bị bắt?”

Roman phát hiện hôm nay tiểu thư không véo mặt mình, buồn bã nói: “Lydia là con gái của em trai chủ quán thịt dê. Cha mẹ cô ấy mất vì bệnh khi cô ấy còn rất nhỏ.”

“Dì của cô ấy, bà Doug, đã đến đền thờ hôm nay để tố cáo cô ấy, nói rằng cô ấy là một con quỷ vì đã bỏ thuốc diệt chuột vào ấm nước của nhà họ, và sau đó Lydia đã bị bắt.”

“Không, Lydia không phải là quỷ.” Tom khóc lóc nói :”Cô ấy dùng thuốc ngủ chứ không phải thuốc diệt chuột!”

La Vi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Tom nức nở nói: “Hôm qua Lydia đến gặp tôi và nói rằng cô ấy nghe thấy ông bà Doug bàn bạc chuyện bán cô ấy cho nhà thổ. Cô ấy muốn trốn thoát, nhưng sợ mình chạy không đủ nhanh sẽ bị họ bắt lại, nên cô ấy nhờ tôi mua cho cô ấy một loại thuốc mê.”

“Tôi mua loại thuốc gây ảo giác này từ một dược sĩ. Tôi nói với ông ấy rằng tôi muốn dùng nó để thuần phục ngựa, nên ông ấy mới đồng ý bán cho tôi.”

“Tất cả là lỗi của tôi. Tôi không nên mua thuốc cho cô ấy. Tôi sẽ tự thú và giành lại Lidya.”

“Tự thú cũng vô ích thôi. Lydia sẽ không quay lại đâu.” Roman đâm thẳng vào tim :”Rõ ràng đây là kế hoạch của bà Doug. Bà ta chỉ muốn giết Lydia thôi.”

Khi Tom nghe thấy điều này, cậu bé lập tức bật khóc to hơn và tiếng khóc của cậu bé vang xa cả dặm.

La Vi bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Roman: “Sao em lại muốn chọc Tom? Cậu ấy đã rất buồn rồi.”

Roman khoanh tay nghiêm nghị: “Đáng lẽ cậu ta nên thuyết phục Lydia bỏ trốn từ hôm qua. Nếu bỏ trốn từ hôm qua, Lydia đã không bị bắt hôm nay.”

Khi Tom nghe thấy điều này, anh ấy khóc to hơn nữa.

“Một đứa bé như nó, bỏ trốn thì làm sao sống sót được? Trở thành đứa trẻ lang thang sao?” La Vi lắc đầu. Hầu hết những người ăn xin trên phố đều là con trai. Bên ngoài quá nhiều người xấu, đứa bé gái đó chắc chắn không thể sống sót.

“Nhưng tại sao bà Doug lại muốn hại Lydia?” Bella bối rối sau khi nghe Tom kể lại. “Tôi thường xuyên đi mua thịt và gặp bà Doug mỗi ngày. Bà ấy lúc nào cũng cười nói niềm nở và trông rất hiền lành.”

“Không phải.” Roman nói với vẻ chán ghét :”Bà Doug là một người hung dữ và vô lý. Con trai bà, Matthew, cũng phiền phức không kém. Ngày nào nó cũng bắt nạt những đứa trẻ gầy hơn nó ở trường và còn thích nhìn trộm con gái khi họ đi vệ sinh.”

Tom lau nước mắt, tức giận nói: “Tôi biết tại sao mụ ta muốn làm hại Lydia, vì ông Doug muốn giở trò đồi bại với Lydia và bị Matthew nhìn thấy. Hắn ta đe dọa Lydia chơi trò thoát y với hắn ta, nếu không sẽ mách bà Doug.”

“Lydia từ chối, nên Matthew nói với bà Doug rằng Lydia đã quyến rũ hắn. Bà Doug rất tức giận và suýt đánh Lydia đến chết!”

Roman gật đầu :”Đúng vậy, Matthew đã nói như vậy ở trường. Hắn ta khoe với chúng tôi rằng Lydia không nghe lời hắn và bị anh ta đánh thừa sông thiếu chết. Hắn còn bảo chúng tôi cũng phải nghe lời, nếu không sẽ bị đánh.”

La Vi nhíu mày: “Một đứa trẻ mới vài tuổi sao có thể độc ác như vậy?”

“Matthew mới mười một tuổi. Cậu ta cao to béo tốt. Chỉ bằng một cú đấm có thể đánh rụng cả răng!” Roman nói.

“Lydia mới chỉ chín tuổi và đã bị Matthew và bà Doug đánh đập cho thâm tím khắp người.” Tom khóc.

Bella che miệng: “Ôi trời, trên đời này sao lại có người độc ác như vậy!”

Cô từng nghĩ điều tệ nhất là dì không cho cô ăn, nhưng bây giờ, khi so sánh lại, cô đột nhiên cảm thấy dì đối xử với cô vẫn còn tốt chán.

“Lydia thật đáng thương, số phận của cô bé sẽ ra sao.” Bella nói trong nước mắt :”Liệu điện thờ có trả lại trong sạch cho cô ấy không?”

Roman lắc đầu. “Tôi nghe mọi người trên phố nói rằng Lydia sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài vào Ngày Thần giáng bốn ngày nữa để được rửa tội bằng nước thánh và xét xử.”

Mặt Bella tái mét: “Cái gì, xét xử ư? Nhưng đó chỉ là một đứa trẻ!”

“Tại sao?”

Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên. La Vi quay đầu lại, phát hiện Troy không biết đã đi xuống cầu thang từ lúc nào, đôi mắt xanh chất chứa một màn sương mù dày đặc.

“Tại sao?” Anh ta hỏi lại :”Nếu chỉ là bỏ thuốc thì sẽ không bị xét xử. Còn có nguyên do nào khác?”

Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Bella đột nhiên im bặt, ngay cả Tom cũng ngừng khóc, nhìn xuống đất với vẻ mặt đau khổ.

Không biết qua bao lâu, Roman đột nhiên nhìn Troy, nói to từng chữ rõ ràng :”Bởi vì Lydia có mái tóc dài màu nâu đỏ. Bọn họ đều nói cô ấy đã thức tỉnh và trở thành một phù thủy bóng tối.”

Người tóc đỏ đương nhiên bị khinh miệt. Họ không được phép phạm sai lầm hay làm điều gì khác thường. Nếu làm sai, họ sẽ bị nghi ngờ là phù thủy và bị thiêu sống.

Cuốn sách săn phù thủy thời trung cổ “The Mallet of Witches” có ghi về cách nhận biết phù thủy: phù thủy là tà ác vì phụ nữ thích thú vui thể xác và sẽ bị ma quỷ dụ dỗ, trong khi các phù thủy nam thì không.

Trong mắt họ, Lydia đã quyến rũ ông Doug và Matthew, vậy nên cô bé là một phù thủy ham muốn khoái lạc tình dục.

Ngoài ra, “The Mallet of Witches” còn tin rằng phụ nữ trẻ hay già đều có thể là phù thủy, phụ nữ có quá nhiều con hoặc không có con cũng là phù thủy, và phụ nữ quá nghèo hoặc quá giàu thậm chí càng là phù thủy.

Tóc đỏ, ngoại hình xinh đẹp, sạch sẽ, tắm rửa thường xuyên, có nốt ruồi và thích tiệc tùng với bạn bè là tất cả những biểu tượng của một phù thủy.

Lydia còn trẻ, quyến rũ được nhiều người, không có con, nghèo khó và có mái tóc đỏ, gần như hội tụ tất cả những đặc điểm của một phù thủy.

Cách để nhận biết một người phụ nữ có phải là phù thủy hay không là tra tấn cô ta. Phương pháp kiểm tra triệt để nhất là thiêu sống cô ta trên cọc, đó là cách mà người La Mã gọi là nhận dạng ma quỷ.

Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm. Nếu không bị thiêu chết, điều đó có nghĩa là cô ấy là phù thủy. Nếu bị thiêu chết, điều đó có nghĩa là cô ấy không phải là phù thủy.

Lydia sẽ không thể sống sót, và mọi người có mặt ở đây đều biết điều đó.

“Xoẹt.”

Troy rút kiếm ra.

“Troy, ngươi định làm gì !” La Vi nghiêm nghị nói.

Troy nhìn cô: “Tôi sẽ cứu cô bé. Cô đã nói chúng ta là chủ nhân vùng đất này.”

“Nếu tôi để đồng loại của mình chết, tôi sẽ bị mảnh đất này lãng quên cùng với họ.”

Hết Chương 54: Chín tuổi, không con, được xác nhận là phù thủy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page