Danh sách chương

Sau khi ăn xong, Lillian rời đi trước, còn La Vi và Jean chậm rãi đi dạo dọc phố vừa đi vừa nói chuyện.

Jean nắm lấy cánh tay La Vi, nói: “Mau nói cho ta biết, tiệm bánh Escore có phải là của cô không? La Vi, cô gạt ta chuyện này lâu như vậy, đây là không còn coi ta là chị em tốt nữa rồi, hừ!”

“Không có mà.” La Vi an ủi :”Mặc dù nói là tài sản của tôi, nhưng thực ra là do người nhà của tôi quản lý. Trước đây tôi đã viết thư về cho gia đình phàn nàn rằng đồ ăn ở đây quá khó ăn, nên họ đã phái một quản sự đến mở cửa tiệm này.”

“Không phải cũng giống nhau sao, đây vẫn là cửa tiệm của cô mà.” Jean hưng phấn huých vào La Vi :”Chắc chắn là chủ ý của cô rồi, đúng không? Để họ mở cửa tiệm ở đây chính là tạo phúc cho chúng ta. Bạn yêu, cô tốt bụng quá!”

Được phát thêm một tấm thẻ người tốt, La Vi không nhịn được bật cười.

“Không có.”

“Đừng giấu nữa, mở cửa hàng phiền phức biết bao. Ban đầu người nhà cô định cử đầu bếp đến nấu ăn riêng, nhưng thấy chúng ta ăn uống quá kham khổ, không đành lòng nên mới bảo họ mở một cửa hàng trên phố College để tất cả mọi người cùng ăn!”

Jean tự động vẽ ra kịch bản trong đầu, nhìn La Vi với đôi mắt ngấn lệ: “Ô ô, bạn yêu, cô thật chu đáo!”

“Kể cả khi nó vắt kiệt ví của cô?” La Vi đẩy cái ôm của cô ra.

Jean nghẹn ngào nói: “Ta tiêu tiền ta vui, ngươi không cần lo cho ta!”

“Được rồi.” La Vi khoác tay lại :”Tôi sẽ tặng cô một tháng thẻ hội viên vàng, cô có thể ăn uống miễn phí trong một tháng, có được không?”

“Được!” Jean lập tức cười hớn hở :”Đây là cô nói vậy đấy nhé. Vừa hay tháng này tiết kiệm được tiền nạp thẻ thôi.”

“Nhưng mà.” La Vi nhìn về phía trước :”Giữa học trưởng Kyle và giáo sư Lillian rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao học trưởng lại nói như vậy?”

“Cậu không biết sao?” Jean nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Tớ cũng nghe các bạn cùng lớp kể lại. Giáo sư Lillian mới được bổ nhiệm là trưởng công chúa của Công quốc Kinok. Cô ấy đã kết hôn với Hầu tước James Rossetti bảy năm trước, nhưng sau khi kết hôn một năm thì hầu tước đã qua đời. Cô ấy thừa kế khối tài sản kếch xù và lãnh thổ rộng lớn của hầu tước, năm ngoái đã trở về cung điện để ở lâu dài.”

“Cả hai đều có họ Rossetti. Có phải cô ấy có thể kết hôn với anh em trong họ?”

“Ừm, Hầu tước James Rossetti là em họ của giáo sư, con trai của em trai Vua Kinok. Nhiều người nói rằng đây là một âm mưu đen tối do nhà vua và trưởng công chúa dựng lên để đoạt lại lãnh thổ từ Hầu tước James!”

“Tốt nhất là đừng nói nhảm nếu không có chứng cứ. Đôi khi lời đồn có thể giết chết một người.” Tuy Lillian là người có tham vọng, nhưng La Vi cảm thấy cô ấy không phải là loại người vì quyền lực mà bất chấp thủ đoạn.

Kể cả nếu cô ấy là người giết James, cô ấy cũng có thể có lý do riêng của mình.

“La Vi, ngươi chính là quá lương thiện. Trong hoàng tộc có rất nhiều bí mật đen tối.” Jean hận sắt không thành thép nhìn nàng :”Ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Đừng coi tất cả mọi người là người tốt. Ngươi nên biết rằng ngay cả người thân cận nhất cũng có thể phản bội ngươi.”

La Vi hơi ngạc nhiên, Jean, người trông ngây thơ mà lại nói ra những lời như vậy, quả thực khiến cô phải lau mắt mà nhìn.

Đến hai giờ chiều, ánh sáng mặt trời trở nên có phần chói mắt.

Jean vội vã quay lại trường vì sợ bị rám nắng. La Vi đi đến dưới gốc cây, ngẩng đầu hỏi: “Sao ngươi lúc nào cũng thích nhảy tới nhảy lui trên ngọn cây và mái nhà thế? Không sợ bị nhìn thấy sao?”

Lá cây lay động, một bóng đen lớn nhảy ra.

“Ngoài cô ra còn ai lại cứ nhìn lên mái nhà nữa?”

“Ta cũng không nhìn ngươi suốt, chỉ là mỗi lần ngẩng đầu đều nhìn thấy ngươi thôi.” La Vi biện minh cho mình.

Toàn bộ khuôn mặt của Troy bị che khuất dưới mũ trùm đầu, chỉ để lộ một đoạn cằm: “Về à?”

“Về thôi.”

Hai người trở về tiểu viện. La Vi dụi mắt, nói mình buồn ngủ rồi lên lầu.

Troy nhìn cô bước vào phòng, tim anh đập thình thịch, rồi bình tĩnh lại theo cánh cửa đóng.

Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới.

Một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối.

Troy kéo vành mũ xuống, quay lại và nhảy lên cây táo. 

Cuối thu, cây đã rụng hết lá, chỉ còn lại vài cụm lá vàng thưa thớt đón nắng. Troy ngồi giữa những nhúm lá vàng nhỏ bé ấy, như một con quạ già canh giữ lò sưởi lạnh lẽo.

La Vi thấy buồn cười với ẩn dụ của chính mình. Cô lặng lẽ đóng cửa sổ lại, lấy cuộn giấy da ma pháp giấu trong tủ ra.

Thật là khổ sở, vì giáo sư Moses chỉ dạy họ cách niệm thần chú chứ không dạy cách nhận biết các ma văn, và cô thậm chí còn không thể niệm bất kỳ câu thần chú nào trong cuốn sách.

Không sao, cô có thể dựa vào những câu thần chú mà cô đã học để tìm ra ma chú tương ứng, sau đó áp dụng tư duy ngược vào các từ vựng và ngữ pháp, và có thể đọc lại gần như chính xác.

La Vi tự tin mở cuộn giấy da ra, sau đó … không có sau đó.

Cô đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp sức mạnh của những ma văn.

Quên việc suy luận ý nghĩa của các từ đi, chỉ cần nhìn vào những ma văn cao cấp trong vài giây là cô sẽ thấy chóng mặt, nếu cố gắng cô chỉ có thể nhìn chúng trong mười giây.

Mười giây sau, La Vi đóng sách lại sắc mặt nặng nề.

Ma văn cao cấp còn kèm theo hiệu ứng làm choáng mà cô chưa bao giờ ngờ tới.

Cô đặt tay lên tờ giấy da, gõ nhẹ đầu ngón tay.

Cô phải học được, nếu không cô ấy sẽ chết.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, La Vi lấy ra chiếc mai rùa đã lâu không dùng.

Nhắm mắt lại, thiền định và đặt câu hỏi.

“Liệu tôi có trở nên ngốc nếu cưỡng ép học những ma văn không?”

Các tinh quỹ chồng lên nhau, Sao Mộc tỏa sáng gặp dữ hóa lành.

Không trở nên ngu ngốc, đó sẽ là một điều may mắn.

“Tôi phải làm gì để học được ma văn?”

Sao Thiên Mã trong Tử Vi Đấu Thục dịch chuyển về phía nam, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, cô bị đẩy ra khỏi thế giới tinh thần.

La Vi mở mắt, trong lòng nghi hoặc.

Phía Nam, phía Nam có gì?

Cô có phải ra khỏi thị trấn để tìm kiếm ai đó một lần nữa như lần trước không?

La Vi nhìn về phía nam của gian phòng, chỉ thấy một cửa sổ đóng chặt.

Lòng cô khẽ động, bước tới mở cửa sổ, lập tức nhìn thấy con quạ già đang ngồi xổm trên cây táo trụi lá trước sân. Chẳng lẽ người được tinh tượng chỉ chính là hắn sao?

Kiếm sĩ cũng biết sử dụng ma pháp sao?

“Troy, lên đây!”

Con quạ già di chuyển, ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi đột nhiên bay vút từ cành cây, mang theo những chiếc lá còn sót lại của cây táo.

Những chiếc lá vàng rơi xuống từ ngọn cây như đàn bướm khô đang bay lượn.

Chiếc áo choàng đen của Troy bay theo gió, cuốn theo một vài chiếc lá rụng khi anh đi dưới mái hiên.

Trong nháy mắt, có tiếng gõ cửa phòng ngủ và kiếm sĩ mặc đồ đen lại xuất hiện ở cửa.

La Vi đi tới mở cửa, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Troy, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có thể niệm chú ngữ cao cấp không?”

“Cô muốn làm gì?”

“Dạy cho tôi.”

Troy lắc đầu :”Người mới bắt đầu sẽ bị ngốc nếu học những phép thuật cao cấp.”

“Sẽ không.” La Vi giơ chiếc mai rùa trong tay lên :”Ta đã bói toán rồi, kết quả sẽ là không sao.”

Troy nhìn thấy chiếc mai rùa xanh trong tay cô lộ ra ánh mắt như gặp quỷ.

“Không ai dùng mai rùa để bói toán cả.” Troy nói tiếp :”Các chiêm tinh sư chân chính đều dùng quả cầu thủy tinh và bài tarot.”

“Nói bậy, người dùng mai rùa mới là đúng đắn nhất.” La Vi trực tiếp đe dọa :”Có dạy hay không, nếu không dạy, tôi sẽ trừ tiền lương của anh.”

Troy trầm mặc một phút: “Dạy.”

Sau cuộc đấu tranh tư tưởng quyết liệt, hắn vẫn chọn thỏa hiệp với tiền.

La Vi đưa cho anh ta quyển sách ma thuật :”Tôi muốn học phép Biến hình cao cấp, cũng như phép Tàng hình và phép Chống thấm nước.”

Troy lật hai trang rồi dừng lại: “Tôi không có đũa phép. Tôi chỉ có thể đọc, nhưng không thể thi triển ma thuật.”

“Không sao. Tôi chỉ đang học cách phát âm thôi.”

Troy thở phào nhẹ nhõm và đọc câu chú ngữ mà cô muốn học, nhưng rõ ràng anh ta không thành thạo lắm và đọc vấp lên vấp xuống.

Thông thường, ma văn chỉ được dạy cho học viên ma thuật trung cấp, và khi đạt đến giai đoạn học viên ma thuật cao cấp, họ sẽ chuyên về một môn học. Troy lựa chọn trở thành kiếm sĩ, và anh ta chỉ học ma văn thuật trong một năm, và gần như đã quên hết mọi thứ.

La Vi cố gắng không cười, cô đang nghĩ đến chuyện khác.

Chú ngữ mà Troy đọc có đúng không?

Không thừa không thiếu hay sáng tạo tự do, đúng chứ?

Cô không biết tỷ lệ sai sót của văn bản ma thuật có cao không. Nếu chỉ vì sai một từ mà ý nghĩa thay đổi hoàn toàn, thì cô sẽ thực sự mỉm cười nơi chín suối đấy chứ?

Hết Chương 53.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page