Ở đầu cầu thang, Lillian đứng đó với vẻ mặt lạnh băng.
Kyle thực sự say, và điều đầu tiên anh ta làm là hét lên :”Ai đã cho góa phụ đó vào đây? Đuổi bà ta ra ngoài! Đuổi ra ngoài cho ta!”
“Đủ rồi!” Cơ thể Lillian run lên, một cơn giận dữ lớn tràn ngập lồng ngực, như thể nó sắp bung những chiếc cúc áo căng cứng trên bộ ngực đầy đặn của cô, “Vincent, Robert, lên đây!”
Giọng nói của cô không lớn nhưng lại rất có lực xuyên thấu. Ngay cả khi tức giận, công chúa vẫn giữ được phong thái vương giả, không hề lớn tiếng quát tháo người khác.
Hai kỵ sĩ đang đợi ở dưới lầu ngay lập tức chạy lên và quỳ một chân xuống bên cạnh: “Điện hạ!”
“Bịt miệng hoàng đệ tốt của ta lại, tránh để những lời nói hoang đường của hắn quấy rầy những vị khách ở đây.”
“Rõ.”
Hai kỵ sĩ bước tới và nhét mạnh miếng vải quấn quanh thanh kiếm vào miệng Kyle.
“Trói hắn lại và mang về cho ta.” Lillian ra lệnh.
“Chờ một chút!” Một thanh niên đột nhiên xuất hiện ở cầu thang, bước nhanh đến chỗ Kyle, quay người, quỳ một chân xuống nhìn về phía Lillian :”Điện hạ, ngài đối xử với vương tử điện hạ như vậy có phải không thích hợp không?”
“Không thích hợp sao?” Lillian cười khẩy :”Xem ra ta nên viết thư cho phụ hoàng để hỏi xem ta có đủ quyền quản giáo em trai của mình không.”
Cô nhấn mạnh từ “em trai”. Đối với Lillian, lời nói của người khác không quan trọng. Chính lời nói xúc phạm của em trai mới thực sự khiến cô thất vọng.
Chad cúi đầu không nói . Quốc vương vẫn luôn sủng ái đại công chúa. Nếu công chúa thật sự viết thư, chắc chắn điện hạ sẽ bị mắng.
“Mẫu hậu mất sớm, phụ hoàng thì bận việc triều chính. Là trưởng tỷ, ta nghĩ sẽ chẳng ai dám nói gì nếu ta trừng phạt em trai, kẻ đã làm mất mặt hoàng gia.”
Lillian lạnh lùng liếc nhìn Chad rồi ngẩng đầu lên: “Vincent, Robert, đưa anh ta đi!”
“Rõ, thưa điện hạ!”
Vincent và Robert, giống như hai chú gà trống thắng trận, nhấc Kyle lên một cách vênh váo và nghênh ngang bước qua Chad.
Biểu cảm của Chad liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng không dám chống lại công chúa điện hạ mà cầm kiếm đuổi theo.
Sắc mặt của Lilian cuối cùng cũng dịu đi, cô nhìn La Vi với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi mượn chỗ cô để làm một số việc nhà.”
Jean đứng một bên há hốc mồm, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào La Vi : “Cô, cô là…”
Haiz, một chiếc mặt nạ bị rơi ra.
“Không sao đâu. Thật ra, chuyện hôm nay cũng là lỗi của tôi. Tôi không nên để học trưởng Kyle uống ly rượu đó.” La Vi trả lời Lillian trước, rồi đưa tay giúp Jean khép cái hàm sắp rớt xuống đất.
“Tôi sẽ giải thích với cô sau.” Cô nói nhỏ với Jean.
Jean ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt kích động không thể khống chế được, liên tục đảo qua đảo lại.
Thấy vậy Lillian che mặt và nói: “Thực sự xin lỗi, có vẻ như ta lại làm hỏng chuyện, quên mất rằng cô không muốn tiết lộ thân phận của mình.”
“Không, Jean sẽ không nói với ai đâu, đúng không?” La Vi hỏi.
Jean gật đầu mạnh mẽ, giơ tay lên thề: “Tôi thề với trời, một lời tôi sẽ không nói.”
“Cô Lillian, cô không làm hỏng chuyện gì cả.” La Vi mỉm cười nói :”Cho dù có tiết lộ cũng không sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho mọi người biết thôi.”
“La Vi, em thật là cô gái tốt bụng.” Lần này Lillian mỉm cười chân thành, lấy từ trong tay áo ra một túi tiền :”Vậy, cô có thể cho tôi, một vị khách phiền phức, đăng ký làm hội viên Kim cương được không?”
“Tất nhiên rồi!” La Vi tự tay nhận lấy bảo người hầu gái làm thẻ hội viên cho Lillian.
Lillian thấy động tác của cô ánh mắt yêu thích dành cho cô ngày càng tăng :”Tôi nghĩ con gái thích đồ lấp lánh, nên tôi đã bỏ vài viên kim cương và vài sợi dây chuyền trang sức vào đó, cùng với vài đồng tiền vàng. Những đồng tiền vàng này đủ để bồi thường cho những vị khách trên tầng hai vừa rồi đã bị ta dọa bỏ chạy.”
Một ít kim cương?
Châu báu có được tính theo chuỗi không?
La Vi mở chiếc túi tiền nặng trịch, ánh nắng mặt trời chiếu vào, trong nháy mắt ánh sáng chói chang khúc xạ suýt nữa làm mù mắt cô!
Nửa túi kim cương lấp lánh lớp nhỏ đủ kích cỡ cắt gọt tinh xảo, một chuỗi ngọc trai nước biển to bằng hạt đậu phộng, một chiếc vòng cổ vàng khảm ngọc lục bảo, một chiếc vòng cổ kim cương hồng quý hiếm, một chiếc vòng tay hồng ngọc mềm mại và mười đồng tiền vàng.
Chỉ riêng chuỗi ngọc trai biển đó thôi cũng đáng giá hàng trăm đồng vàng rồi.
“Cô Lillian, cái này có đắt quá không?” La Vi do dự hỏi.
“Không đâu, nó còn kém xa so với tâm ý của ta.” Lillian nói một cách dịu dàng :”La Vi, cô nghĩ rằng lòng cảm tạ của một công chúa không đáng giá như vậy sao?”
La Vi cảm nhận được tấm lòng biết ơn đắt giá: “Đương nhiên là đáng giá.”
“Vậy thì hãy nhận lấy đi. Tình hữu nghị của chúng ta là thứ mà tiền bạc không thể so sánh được.”
“Được rồi, cô Lillian,” La Vi lấy chiếc vòng tay hồng ngọc ra đeo vào tay cô :”Đây là minh chứng cho tình hữu nghị của chúng ta.”
Lillian tỏ vẻ thích thú.
Người hầu gái nhanh chóng mang thẻ hội viên Kim cương đến. Lillian cầm ngọc bài lên và nhìn thấy con số “1” ở chính giữa.
“Đây là gì vậy? Trông giống như một loại văn tự nào đó.” Cô ấy chỉ vào những con số và hỏi.
“Cô Lilian, cô thật lợi hại.” La Vi thán phục trả lời :”Đây là hệ thống chữ viết của một quốc gia cổ xưa bên kia, gọi là Ấn Độ. Đây là số một.”
“Một.” Lillian tò mò hỏi :”Nhưng chẳng phải hoàng đệ tôi là người đầu tiên sao?”
“Ta cho hắn là cái số hai, cái này để dành cho ngươi.” La Vi tinh nghịch chỉ trên đầu và dưới chân mình :”Chuyện này chỉ có trời đất biết, chỉ có ba chúng ta biết. Không ai khác biết cả.”
Lilian che miệng cười lớn đến nỗi khóe mắt cũng long lanh nước :”La Vi, cô thật sự đáng yêu!”
Em trai ngu ngốc của cô muốn cướp bạn cô sao?
Anh ta thậm chí còn không nhìn xem La Vi là người như thế nào, cố gắng dùng tiền bạc và địa vị để lôi kéo cô. Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó. Điều cô quan tâm là chân tình, phần hữu tình lớn nhất đã sớm cho cô!
Vẫn còn sớm và cả ba người đều chưa ăn bao nhiêu nên họ ghép bàn lại và tiếp tục ăn.
Lillian ngồi vào chỗ trước đó của Kyle, cầm lấy chiếc bánh mà anh ta đã trả tiền mà không do dự ăn nó một cách ngon lành từng miếng một.
Những đồ uống khác mà Kyle không nếm thử đều đã được Lillian uống.
“Cô Lillian, nồng độ cồn trong ly Mật đốt này rất cao, không thấp hơn ly Tequila Sunrise mà học trưởng Kyle uống là bao. Cô uống ít thôi nhé.” La Vi sợ cô say mà khuyên nhủ.
“Không sao đâu. Tửu lượng của tôi không phải thứ mà thằng nhóc đó có thể so sánh được.”
Sau khi Lillian uống hết rượu trong ly, má cô ửng hồng. Cô hơi say, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
“Rượu ngon, không tệ!” Mắt cô lấp lánh ánh sáng :”Với một loại rượu như thế này, giá một đồng vàng là quá thấp.”
Rượu vang nóng họng, ấm áp cổ họng, vị đắng xen lẫn hậu vị ngọt ngào. Hương đào chín mọng, ngọt ngào, mọi ham muốn trong cơ thể như bùng nổ, phảng phất như muốn bùng cháy khiến người ta cảm thấy như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Nếu loại rượu mạnh như vậy được bán cho các thành phố ở phía bắc, có lẽ sẽ bị các đại quý tộc sẽ bị tranh giành mua hết và bán với giá cao ngất ngưởng.
Hoặc bán nó cho các quốc gia ở cả hai bên của Công quốc Kinok với giá thấp và lặng lẽ gửi quân đội của họ.
Lillian lắc ly rượu cuối cùng, ánh sáng trong mắt cô lấp lánh, toát lên khí tức mê hoặc lòng người.
La Vi dừng tay cầm thìa, cô ngửi thấy mùi quyền lực.
Công chúa Lillian thường có vẻ ngoài yếu đuối và mỏng manh, nhưng sau khi uống rượu, vô tình hay cố ý toát ra khí thế của một kẻ thống trị. Xem ra cô ấy cũng là một người biết ngụy trang.
You cannot copy content of this page
Bình luận