“Được rồi, học trưởng!”
La Vi vô cùng hài lòng. Một gam bằng năm carat, mà viên sapphire này nặng đến ba mươi carat, nên không thể định giá theo gam được nữa.
Bảo thạch càng lớn thì càng đắt, giá trị tăng theo cấp số nhân. Viên bảo thạch màu chàm này rất giống viên sapphire Kashmir 20 carat mà La Vi đã từng đấu giá ở kiếp trước. Cô đã bán viên ngọc đó cùng với chiếc vòng cổ với giá bốn triệu đô la Mỹ.
Do giá thành thấp nên đá quý ở thế giới này rẻ hơn, nhưng viên sapphire này có giá trị ít nhất là sáu hoặc bảy trăm đồng vàng.
Cô dùng bánh ngọt giá một trăm đồng vàng, một túi lưới tự đan chưa đến mười đồng bạc, và một miếng ngọc bội chất liệu làm từ nước, đổi lấy bảy trăm đồng vàng. Quả là một khoản lợi nhuận khổng lồ!
Ba người lên tầng hai, một hầu gái chuyên phụ trách dẫn đường đưa bọn họ đến khu vực dành riêng cho khách VIP, đặt hoa tươi lên bàn, thắp hương, mang đến ba hạt đậu trắng sữa, cuối cùng mang đến ba bát nước ấm lớn, bên trong nổi cánh hoa và ba chiếc khăn ướt.
Kyle thấy vậy thì hơi bực mình. Anh ta bỏ ra một trăm đồng vàng để bắt uống thứ này!
Muốn lừa người thì ít nhất cũng phải có vài ly rượu nho đến đây chứ. Mang lên mấy bát nước rắc cánh hoa lên trên. Chó cũng chẳng thèm uống!
Anh ta định nổi giận, nhưng lại thấy La Vi và Jean đều nhặt hạt đậu trắng lên, sau đó cho tay vào bát nước, xoa xoa tay trong nước.
“Đây là…để làm gì?” Anh hít một hơi.
Các tiểu thư quý tộc bây giờ chẳng lẽ đều là người không chú trọng lễ nghi sao? Họ dùng tay khuấy nước uống. Đó là hạt đậu muối hay gia vị gì đó? Xoa như vậy mà vẫn uống được sao?
“Học trưởng, sao anh không rửa tay?”
Jean nhìn động tác ngây ngốc của Kyle, trong lòng dâng lên cảm giác ưu việt.
Là người từng trải, khi vừa nhìn thấy vẻ mặt này liền biết anh ta đã hiểu lầm. Có lẽ lúc đầu anh ta cũng giống cô, cho rằng đây là nước uống.
“Học trưởng, đây là xà phòng, có thể dùng để rửa sạch vết bẩn trên tay.” Jean vừa rửa tay vừa giới thiệu :”Escore cung cấp dịch vụ rửa tay miễn phí cho hội viên trước bữa ăn.”
Kyle trông có vẻ lúng túng. Cậu nhanh chóng nhặt cục đậu xà phòng thơm, học theo dáng vẻ của họ nhúng tay vào nước và bắt đầu rửa tay.
Sau khi rửa tay, ba người lấy khăn lau tay. Người giúp việc mang chậu rửa mặt đi rồi mang món tráng miệng họ đã gọi đến bàn.
Những đĩa bánh ngọt nhỏ tinh xảo và bánh mì nướng bơ thơm phức được đặt trước bàn của Kyle. Vì quá nhiều món, cô hầu gái còn lấy ra một kệ đựng đồ tráng miệng ba tầng, ban đầu dự định vài ngày tới mới ra mắt.
Pizza thịt bò phô mai và pizza tôm thịt xông khói được cắt thành hình quạt và đặt trên đĩa lớn dưới cùng. Ở giữa là những chồng bánh ngọt nhỏ trang trí đầy màu sắc, trên cùng là kẹo hạnh phúc và bánh quy nhỏ. Những tầng bánh phong phú trông thật bắt mắt.
Jean đã đến đây nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Cô hưng phấn đến mức lông mày như nhảy múa.
“Ôi trời ơi, đây đúng là một bữa tiệc thịnh soạn, học trưởng Kyle, anh thật hào phóng!”
Với những lợi ích hữu hình ngay trước mắt, bộ lọc của Jean dành cho Kyle đã trở về không ít, chỉ là ánh mắt nóng bỏng của cô không hướng về anh ta mà lại dừng lại ở từng chiếc bánh ngọt nhỏ.
La Vi cũng cười nói: “Cảm ơn học trưởng Kyle, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều món tráng miệng như vậy xuất hiện trên cùng một bàn.”
Trước đây, cô cứ nghĩ loại quầy tráng miệng này chỉ có thể bán khi tổ chức tiệc, nhưng không ngờ nhanh như vậy lại được đem ra.
Bây giờ cô không cần phải nghĩ cách quảng cáo nữa, vì Kyle đã quảng cáo cho cô rồi, chỉ cần nhìn những ánh mắt kinh diễm xung quanh cô là biết.
“Không cần cảm ơn. Cứ tự nhiên lấy bất cứ thứ gì bạn muốn ăn.” Kyle rất hài lòng với sự ngưỡng mộ và tán dương từ hai người phụ nữ.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, lực chú ý đều tập trung vào món ăn ngon trên bàn. Anh ngửi thấy mùi thơm mê người, không nhịn nổi mà cầm lấy một chiếc bánh sừng bò nhỏ.
!
Hương vị và kết cấu thực sự tuyệt vời!
Hai miếng đã ăn xong bánh mì, lại cầm thêm miếng pizza rắc thịt bò viên lên. Chiếc pizza giòn xốp, mặn, thơm lừng mùi thịt. Cắn một miếng, lớp vỏ mềm mại, béo ngậy, kéo ra những sợi tơ trắng sữa khi cắn.
Thần linh ơi!
Rốt cuộc đây là thứ gì? Sao lại ngon như vậy!
Kyle là một người sành ăn. Phụ vương không thích anh chơi đùa với phụ nữ, nên chỉ có thể giải tỏa bằng cách ăn uống trong cung điện.
Anh đã nếm qua những mỹ thực khắp nơi, đủ loại sơn hào hải vị gì mà chưa từng nếm qua. Nhưng hôm nay, những gì được thưởng thức lại vượt quá sức tưởng tượng của anh. Anh đã ăn một miếng rồi liền không thể dừng lại!
“Quý khách thân mến, đây là đồ uống trái cây mà quý khách đã gọi.”
Những người hầu mới được đào tạo xếp thành hàng, tay cầm những chiếc cốc thủy tinh đựng đủ loại đồ uống lộng lẫy, bước chân nhẹ nhàng. Chất lỏng trong ly thủy tinh thậm chí còn không hề lay động!
“Đây là trà trái cây nho, đây là trà bưởi mật ong, đây là trà hoa hồng cam tuyết, đây là nước ép dâu tây ngọt…”
Những ly trà trái cây đủ màu sắc được đặt trên bàn, làm lóa mắt ba người.
“Ba vị khách quý, xin cho phép tôi giới thiệu với quý vị loại đồ uống pha chế đặc biệt có hương vị trái cây này. Chúng có nồng độ cồn tương đối cao và có thể khiến quý vị say nếu uống quá nhiều. Xin hãy uống một cách thận trọng.”
Kyle nghe vậy thì bực mình. “Nói nhảm nhí cái gì thế? Muốn làm gì thì làm nhanh lên. Ta trông giống như người có tửu lượng kém à? Ta uống rượu uống như nước ấy! Nhanh lên, tôi ngàn chén không say!”
Chỉ là ăn quá nhiều bánh mì nên có chút nghẹn, nên đồ uống được mang đến rất đúng lúc. Anh ta coi thường mấy ly trà trái cây vừa rồi, vì đó đều là đồ uống dành cho người nghèo. Là quý tộc anh ta chỉ thích uống rượu.
Cô hầu gái đã cố gắng hết sức thuyết phục, nhưng vì khách không nghe nên cô cũng không nói gì thêm. Cô chỉ nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và giới thiệu tên của nó.
“Đây là Hồng liên diệp hỏa, với rượu làm nguyên liệu chính, thêm hoa hồng và nước ép lựu.”
“Mật đào, được làm từ rượu nho trắng chưng cất đặc biệt, với nước cốt chanh ngọt và muối biển.”
“Nụ hôn thiên đường, với rượu việt quất làm nền …”
“Tequila Sunrise là một loại đồ uống mạnh…”
Kyle nghe cô nói mà sốt ruột, cầm lấy ly Tequila Sunrise đổ vào miệng, vừa ợ hơi vừa cười khẩy: “Cái gì mà rượu mạnh chứ? Chỉ như nước lọc thôi, không mạnh chút nào, khụ khụ…”
Anh ta che cổ họng. Thật kỳ lạ khi anh ta cảm thấy một cơn đau rát bỏng, như thể nước sôi đang chảy xuống cổ họng.
“Cái, cái ợ này là sao?”
Anh ta lại ợ và lắc đầu. Anh cảm thấy chiếc bàn trước mặt không ngừng lay động, trong lòng nóng như lửa đốt.
Có chuyện gì vậy? Sao đầu óc anh lại choáng váng như thế?
Kyle hai tay bám chặt vào bàn, nhưng cậu ta cứ lắc lư trái phải. Mặt đỏ như đít khỉ, còn tai thì đỏ và nóng bừng.
“Ợ.”
Cuối cùng, anh ta ợ một tiếng dài, nồng nặc mùi rượu rồi ngã sấp mặt xuống đất.
La Vi và Jean nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.
La Vi thật sự không ngờ tửu lượng của Kyle lại kém đến vậy. Lại còn ngay từ đầu đã cầm ngay ly cocktail mạnh nhất. Nồng độ cồn của tequila cao tới 40 độ, vậy mà lại nốc cạn trong một hơi.
Nhìn Kyle tự tin nói uống rượu như uống nước, cô suýt chút nữa tin vào điều đó.
Kết quả là một ly đã gục!
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Jean lo lắng hỏi.
La Vi bình tĩnh gọi hai người hầu gái đến, bảo họ dìu Kyle đến ghế sofa cạnh cửa sổ, chờ anh tỉnh rượu thì hãy rời đi.
Kyle chỉ mới ăn chưa đến một phần tư số thức ăn trên bàn. Không chừng khi tỉnh lại anh ấy còn muốn ăn tiếp. Đuổi người đi bây giờ thì phí quá.
Người hầu gái đỡ Kyle đến ghế sofa, vừa đặt anh xuống, anh liền tự ngồi dậy, nhìn họ bằng đôi mắt u ám.
“Hừ, các ngươi cho ràng vương tỷ của ta là người tốt sao?”
“Anh rể James đáng thương của ta, không chừng chính là bị cô ta! Cô ta chỉ muốn trở về hoàng cung để tranh giàng ngai vàng của ta!”
Cộc cộc cộc.
La Vi nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang phía sau mình, cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức quay lại nhìn.
“Thật sao? Thì ra hoàng đệ của ta lại nghĩ về tôi như vậy.”
You cannot copy content of this page
Bình luận