Danh sách chương

Tiểu viện rất yên tĩnh. Sau khi Roman và Tom đi học, ngôi nhà có vẻ hơi vắng vẻ.

Bella là người nhút nhát, Troy cũng không thích nói chuyện. Khi La Vi xuống lầu, không có ai hào hứng chạy đến chào cô và gọi cô là “tiểu thư”.

Ôi, đột nhiên cảm thấy hơi thông cảm tâm trạng cô đơn của một người già không con cháu.

La Vi bước vào khu vườn nhỏ do chính tay cô thiết kế, cô thấy Troy đang dựa vào bức tường nhìn về phía xa xăm bên dưới gốc cây táo.

“Troy, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Troy nhìn xuống : “Cô muốn nói gì?”

“Xuống đây nói chuyện.”

Troy nhảy xuống, đôi mắt xanh lục liếc nhìn cô rồi lại nhìn đi chỗ khác: “Nói đi.”

La Vi cảm thấy kỳ lạ. Troy lạnh nhạt suốt một tháng nay, mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta đều vội vàng quay đi, như thể cô sẽ làm bỏng đôi mắt anh ta.

Cô đổi vị trí, đứng trước mặt hắn ta, nheo mắt hỏi: “Troy, anh có phải là tín đồ của tà thần không?”

Đồng tử của Troy co rút và lắc đầu: “Không.”

“Nói dối.” La Vi tiến lên một bước, quan sát biểu cảm của hắn qua lớp mặt nạ. “Sao lúc khi nghe tôi nói ở quán rượu, anh lại đồng ý làm việc cho tôi?”

Troy mím chặt môi, lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, các đường gân trên mu bàn tay lộ ra.

“Ngươi có tin vào thần vong linh không?”

Ánh mắt của Troy đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

“Đừng lo lắng. Tôi sẽ không báo cáo anh với thánh điện đâu. Tôi không ghét tà thần. Ngược lại, tôi rất hứng thú với họ.”

Ánh mắt Troy lộ vẻ kinh ngạc, rồi đồng tử tối sầm lại. Anh ta khàn giọng cảnh cáo :”Tò mò sẽ giết chết cô. Đừng cố chạm vào bất cứ thứ gì liên quan đến tà thần. Cẩn thận rước họa vào thân.”

La Vi vội vàng đưa tay chạm vào cánh tay hắn: “Như thế này sao?”

Troy lùi lại như thể bị kim đâm, che cánh tay lại: “Cô!”

“Tôi làm sao?” La Vi bước lên trước mặt hắn hai bước, lại dùng tay chọc.

Phản ứng của Troy lớn như thể vừa bị sàm sỡ. Anh ta đột nhiên lùi lại bảy tám bước, cứng đờ nhìn cô.

“Cô, cô là con gái!”

“Thì sao?” La Vi tiến lại gần :”Tôi không phải là con gái hay con trai?”

Troy nhìn chằm chằm vào tay cô với vẻ cảnh giác, và khi cô giơ tay lên, toàn thân anh run lên, như thể toàn lông tóc anh ta đều dựng đứng.

“Đừng chạm vào tôi!” Anh ta khẽ quát.

Nhưng lần này La Vi không chạm vào anh, mà chỉ đưa tay chạm vào mặt anh. Những ngón tay thon dài trắng trẻo của cô dừng lại cách mặt anh một bước chân.

“Troy, khuôn mặt của anh trông như thế nào dưới lớp mặt nạ?”

“Tôi…” Troy mấp máy môi rồi đột nhiên quay lưng lại.

Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: “Rất xấu xí, không đẹp đâu.”

“Tôi không tin. Mắt ngươi rất đẹp. Tôi không tin mặt ngươi xấu.”

Cơ bắp của Troy căng cứng khi anh quay lưng lại với cô. Những ngón tay anh thả lỏng rồi nhanh chóng siết chặt lại.

“Troy,” La Vi dù có kiễng chân cũng không thể ghé sát tai anh, đành phải đi vòng ra trước mặt, ngẩng đầu lên nói: “Dù ngươi trông thế nào, trong mắt tôi ngươi vẫn rất đẹp.”

Dù sao thì, hầu hết người phương Tây đều trông giống nhau trong mắt cô ấy. Cô bị mù mặt và về cơ bản chỉ nhận ra mọi người qua màu tóc và màu mắt.

“Troy, chúng ta trao đổi bí mật nhé? Cho tôi xem mặt anh và tôi sẽ kể cho anh nghe một bí mật của tôi.”

Troy nắm chặt mặt nạ, lùi lại rồi quay người lại: “Không.”

La Vi tức giận nói: “Ngươi không muốn cho ta xem, là vì trên trán ngươi có dấu ấn của tà thần sao?”

Troy run lên :”Không!”

“Ngươi phản ứng mạnh như vậy mà vẫn còn nói không à?” La Vi không ngờ mình thật sự đoán đúng, lòng đầy phức tạp hỏi: “Đây là dấu ấn của tà thần nào vậy? Là thần chết Osiris sao?”

“Ngươi có phải là thần quyến của ngài không?”

“Kỳ lạ thật, dù có dấu ấn của ngài, ngươi cũng không cần phải đeo mặt nạ mỗi ngày. Chỉ cần không cố ý để lộ ra, thì không ai có thể nhìn thấy.”

Troy cứng người lại, quay người lại và nói một cách quả quyết: “Tôi không phải tín đồ của tà thần, và tôi cũng không tin vào thần. Ngày Thần giáng thế sắp đến rồi, và tôi sẽ chứng minh điều đó cho cô thấy.”

“Ngày Thần giáng ?” La Vi nhớ rằng thế giới này lấy ngày 1 tháng 11 hàng năm là Ngày thần giáng thế, tin rằng đây là ngày các vị thần ra đời.

“Tại sao phải chứng minh điều đó vào ngày Thần giáng ? Tại sao không phải là bây giờ?”

Troy nói với giọng lạ lùng: “Bởi vì chỉ đến ngày Thần giáng thế, thần điện mới mở cửa và ban phát nước thánh thật sự, và mọi người sẽ đến quảng trường đền thờ để được rửa tội bằng nước thánh.”

“Nước thánh kia chẳng phải là giả sao?” La Vi nghi ngờ. Cô nhớ Balk từng nói, nước thánh anh uống hồi nhỏ là do vị sư múc ra từ giếng.

“Nước thánh ngày đó không phải giả.” Ánh mắt Troy sâu thẳm :”Thực ra, chỉ có nước thánh ngày đó mới là thật.”

“Thần sẽ ban cho nước thánh sức mạnh xua đuổi tà ma. Nếu tôi là tín đồ của tà thần, tôi sẽ bị nước thánh thiêu thành tro bụi.”

Mí mắt của La Vi giật giật, tim đập thình thịch.

Tà thần thực sự rất thích trêu đùa cô. Giây trước ngài khiến cô đắc ý, giây sau lại trở nên tồi tệ.

Đột nhiên cô cảm thấy việc mọc cánh không còn thú vị nữa.

Nhưng lễ rửa tội bằng nước thánh vào ngày Thần giáng không ép buộc tham gia , đúng không?

La Vi trở về trường và lấy ra chiếc mai rùa đã lâu không dùng.

Kể từ lần bói toán trước của cô là điềm lành nhưng hôm đó cô lại bị bọn lưu manh giả mạo tấn công, La Vi không còn tin vào kết quả bói toán của mình nữa.

Từ ngày đó trở đi, việc xem bói của cô như trở về vạch xuất phát. Mỗi lần nhìn vào tinh đồ, cô đều cảm thấy choáng váng, buồn nôn, sau khi rời khỏi thế giới tâm linh, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi và mất rất lâu mới hồi phục.

Khi công việc học tập ngày càng nặng nề, cô phải tập trung nhiều năng lượng hơn vào những việc khác, vì vậy cô không dám dễ dàng xem bói nữa.

Kiếp trước các thầy bói, không phải đều nói rằng tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt là năm điều bất hạnh và ba điều thiếu sót sao?

Cô không quan tâm đến việc trở thành góa phụ, cô độc hay người tàn tật, nhưng ba điều thiếu sót về tiền tài và sinh mạng thực sự là gót chân Achilles của cô.

Tiền tài và sinh mạng, thiếu một cái cũng không được!

Cô rút lại suy nghĩ của mình, cầm lấy chiếc mai rùa lên và bắt đầu thiền định với sự tập trung cao độ.

Trong thế giới tinh thần, tinh tượng và quỹ đạo trên bầu trời tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

La Vi nhìn lên bầu trời đầy sao, đứng trên mai rùa khổng lồ, hỏi câu hỏi đầu tiên về sự sống và cái chết.

“Ngày Thần giáng là điềm lành hay điềm dữ đối với tôi?”

Chòm sao Hỏa lại sáng lên, báo hiệu điềm xấu.

La Vi vẫn có thể chấp nhận kết quả này.

Nguy hiểm có nghĩa là mặc dù có nguy hiểm nhưng không phải là ngõ cụt.

Câu hỏi thứ hai là: “Tôi có thể làm gì để biến hóa giữ thành lành?”

Chòm sao Hỏa đột nhiên bùng nổ một luồng sáng đỏ chói lòa, các vì sao trên bầu trời rơi xuống như thể không có trọng lượng, và đánh trúng cô bằng ngọn lửa thiêu đốt.

La Vi ngẩng đầu, đôi mắt đen của cô bị ngọn lửa đỏ thẫm thiêu đốt, toàn bộ thế giới tinh thần của cô tan chảy thành dung nham.

“Ầm.”

Cô mở to mắt và ngồi xổm xuống đất, ôm đầu, cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung vì đau đớn.

Các vì sao đang nói với cô rằng cô không thể thoát khỏi khiếp nạn này.

Nếu cứ cố trốn tránh thì chỉ có con đường chết mà thôi.

La Vi thở hổn hển, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt. Nỗi đau do lửa thiêu đốt dần tan biến theo dòng nước mắt, luồng khí lạnh tràn vào cơ thể.

Đây có phải là cảm giác đau đớn khi nước thánh rơi xuống cơ thể không?

La Vi lau đi những giọt nước mắt trên mặt rồi vịn ghế đứng dậy.

Cô chắc chắn không thể chịu đựng nỗi đau này. Chưa kể đến việc cô có thể trụ được đến ngày Thần giáng thế hay không. Nếu da cô bị bỏng bởi nước thánh, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là biết nàng là tín đồ của tà thần.

Cô phải nghĩ theo cách khác.

Ít nhất thì nó cũng khiến cô trông không bị ảnh hưởng bởi nước thánh.

Ánh mắt La Vi sâu thẳm, cô nhớ rằng học viên ma pháp cao cấp sẽ học một loại phép thuật gọi là Biến Hình Thuật.

Hết Chương 44: Ngày Thần giáng thế.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page