Giáo sư Phil bất lực nói: “Nếu em là người duy nhất trong lớp đạt điểm tuyệt đối, những người khác sẽ ghen tị với em đấy.”
“Vậy thì cứ để chúng ghen tị đi. Chúng chỉ là một lũ hạ tiện. Cần gì phải bận tâm đến cảm xúc của họ?”
“Athena, ở đây không phải là Ater.” Giáo sư Phil nói một cách khéo léo.
Nàng chỉ là công chúa của vương quốc Ater, mà nhà vua Ater cũng không cai quản toàn bộ Tây Nguyên, người dân các nước khác sẽ không e ngại quyền lực của nàng.
Athena hiểu ý anh, nhưng cô vẫn khinh thường nói: “Cho dù không phải là Ater, ta vẫn có thể dễ dàng giết chúng như trở bàn tay.”
Giáo sư Phil đau đầu: “Đừng động một tí là đòi giết người như vậy nữa. Em đã biết, đấu đá nội bộ là điều cấm kỵ ở Học viện Ma thuật Shiria mà.”
“Chú , ta cần phải linh hoạt chứ. Ai nói cháu muốn giết bọn họ trong học viện?”
“Athena, nhà vua gửi cô đến đây vì ngài không thích cô giết người. Ngài ấy hy vọng cô có thể học được lòng nhân từ và bác ái.”
“Chậc, người không thích ta giết người sao? Người không thích ta giết những tình nhân đang mang thai của ông ta chứ gì?” Athena tàn nhẫn nói: “Ai bảo đám chó cái đó dám mơ tưởng làm hoàng hậu? Ta chỉ moi hết mấy đứa con hoang trong bụng chúng ra cho chó ăn thôi mà, chúng nó còn muốn liều mạng với ta.”
“Ta không muốn giết bọn chúng, nhưng ai bảo chúng cứ từng đứa một lao vào chỗ chết?”
Giáo sư Phil rùng mình khi nghe điều này: “Athena! Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Đó là mạng sống của con người!”
“Câm miệng đi chú,” Athena nói với ánh mắt lạnh lùng, “Nếu không phải mẫu hậu ta và ta kiên quyết giữ vững địa vị trong cung cho chú, chú nghĩ vẫn còn có thể có an nhàn hưởng thụ mọi thứ như bây giờ sao?”
“Nếu không có sự tàn nhẫn của chúng ta, gia tộc Phil đã bị tước bỏ danh hiệu từ lâu rồi. Liệu ngươi còn có thể sống ung dung như một quý tộc không?”
“Đừng đứng đây mà dạy đời tôi. Ngươi sống đã quá an nhàn sung sướng rồi nên mới nghĩ mình trong sạch. Sao ta thấy ngươi chẳng hề thương xót khi hãm hại Nữ hoàng Isis.”
Giáo sư Phil im lặng một lúc lâu rồi nói: “Việc đó là do cha và chị gái làm. Tôi chỉ giúp họ chuyển thư thôi.”
Athena chế nhạo: “Lúc trước ngươi có thể giúp họ truyền tin, tại sao bây giờ lại không thể giúp tôi?”
“Ta không cần ngươi làm gì cả, chỉ cần nhắm mắt làm ngơ thôi. Đừng lo, tôi không rảnh rỗi đến mức phải bóp chết mấy con côn trùng nhỏ đó đâu. Tôi chỉ giết con to nhất thôi?”
“Em muốn giết La Vi?” Giáo sư Phil lo lắng. “Nhưng thân phận của em ấy vẫn chưa rõ ràng. Em ấy có thể không phải con gái của Nữ hoàng Isis. Nhỡ giết nhầm người thì sao”
“Giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Athena lạnh lùng nói: “Tối hôm kia ta đã thử rồi, con tiện nhân kia còn tưởng ta nhận nhầm người, nên mừng rỡ chủ động chui đầu vào rọ.”
“Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Giáo sư Phil bối rối: “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Điều này có nghĩa là thân phận hiện tại của cô ta chỉ là một thường dân giả danh quý tộc. Cho dù có bị giết thì cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng nào.”
“Em muốn làm gì?”
“Tôi nghe nói có rất nhiều côn đồ trong thành phố này, có lẽ họ sẽ thích khuôn mặt dâm đãng câu dẫn người khác của cô ta.”
Giáo sư Phil cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Bọn côn đồ không biết cô ấy là thường dân nên chúng không dám… động vào cô ấy.”
“Chú ơi, chú thật ngốc quá.” Athena cong môi, “Sao không để ai đó đóng giả? Đội cận vệ của ta sẽ quay lại sớm thôi.”
Những tên lưu manh giả dạng hãm hiếp và giết hại những quý tộc giả danh hẳn phải thú vị hơn nhiều so với việc tra tấn những người phụ nữ mang thai đang khóc lóc thảm thiết.
“La Vi.” đôi mắt xanh thẳm của Athena như đang nổi lên một cơn bão đen tối, “Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không chịu rời đi. Từ giờ trở đi, ngươi đừng hòng nghĩ đến việc rời khỏi Shiria.”
Ngươi chỉ có thể chết ở đây.
Ai bảo ngươi ưu tú thế?
Ngu ngốc, dù có biết thân phận của mình thì cũng không thể uy hiếp được ta. Ta sẽ thả ngươi đi khi nào ta chơi đủ.
Đáng tiếc là ngươi học rộng biết rộng, hiểu biết đến vậy. Nếu đám quan, đại thần lại đê tiện ở kinh thành ngày nào cũng mơ tưởng đến một người kế vị hoàn mỹ kia mà biết được chuyện này, cô và mẫu thân làm sao còn đường sống sót?
Mặt khác, sau khi vất vả thoát khỏi đám bạn học quý tộc nhiệt tình và hứa sẽ mời họ ăn cơm vào lần tới, La Vi chạy như bay ra khỏi trường.
Cỗ xe ngựa của Tom đang đợi ở cổng trường, và Troy, mặc đồ đen, đang đứng sau một gốc cây không xa cỗ xe.
La Vi cảm thấy an toàn khi bước lên xe ngựa và được Tom kéo xe trở lại tiểu viện.
Ngay khi cô bước xuống xe, một chất lỏng chua liền cuồn cuộn trong dạ dày khiến cô phải cố nuốt xuống.
Đi xe ngựa giúp đôi chân cô được thoải mái hơn, nhưng lại là cực hình đối với cái dạ dày tội nghiệp của cô.
Cô không biết những quý tộc đó chịu đựng thế nào mà không hề cảm thấy say xe.
La Vi bóp huyệt một lúc lâu, cảm giác chóng mặt mới dịu đi.
“Thưa chủ nhân, ngài có muốn dọn bữa ăn ngay không?” Bella chạy tới và hỏi.
“Dọn lên đi.”
Bây giờ cô cảm thấy đói vì chưa ăn sáng.
Bella mang bánh mì và bánh ngọt mà cô vừa học được cách làm hôm qua lên bàn, đồng thời làm thêm món canh cà chua thịt bò và salad rau củ theo hướng dẫn của La Vi.
“Những người khác đâu rồi?”
“Cô Rossetti và hai vị hiệp sĩ đang đi xem nhà và sẽ không quay lại vào buổi trưa.”
Nhắc đến bọn họ, Bella vẫn cảm thấy có chút oán giận.
Trước khi rời đi, hai hiệp sĩ đã đột kích vào bếp và lấy đi hơn phân nửa số bánh mì mà cô đã vất vả nướng.
Mặc dù bọn họ đã đưa cho cô rất nhiều tiền, nhưng họ gần như đã ăn hết phần cô để lại cho chủ của mình!
Rõ ràng họ có tiền sao họ không thể ra ngoài mua đồ ăn? Bella phàn nàn.
La Vi nhấp một ngụm canh thịt bò rồi nói: “Bella, ra ngoài xem Troy còn ở đây không. Nếu còn thì gọi anh ấy vào ăn tối nhé.”
Vì Lillian và những người khác không có mặt ở đây hôm nay nên Troy hẳn sẽ không cảm thấy bị gò bó.
“À, nhưng ngài kiếm sĩ đã ăn rồi,” Bella đếm ngón tay, “Tối qua hắn lẻn vào bếp ăn tám ổ bánh mì cùng mười bảy miếng bánh ngọt. Sáng nay hắn nhảy vào từ cửa sổ và ăn hai cân thịt bò, tám quả trứng luộc và năm ổ bánh mì.”
Đếm xong, vai cô chùng xuống. “Chủ nhân, tôi mệt quá. Hôm qua tôi làm bánh mì cả đêm, vậy mà không đủ cho họ ăn một bữa.”
La Vi : “…”
Troy có phải là heo không? Tại sao anh ta lại tham ăn đến vậy?
Ăn nhiều như vậy không sợ chết vì no sao!
Chẳng lẽ hắn ta không biết thịt, trứng, sữa đắt thế nào sao? Mỗi ngày hắn ta chỉ có một đồng vàng, vậy mà lại ăn uống như điên ở nhà cô. Đúng là đồ tham ăn!
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Bella, La Vi nói: “Bella, sau này đừng thức khuya làm bánh mì nữa. Sau này ngươi sẽ là quản gia ở đây, lương sẽ tăng gấp đôi, mỗi ngày một đồng bạc.”
“Hãy đi thuê thêm hai người giúp việc nữa. Họ phải siêng năng và thật là.”
Bella nói với vẻ mặt buồn bã: “Tôi đã hiểu rồi, thưa chủ nhân.”
La Vi nhìn vẻ mặt của cô, kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại không vui?”
“Tôi vui chứ, cảm động đến mức muốn khóc.” Bella lau nước mắt. Cô cảm thấy chủ nhân mình sắp phá sản rồi.
Cô ấy xúc động đến vậy sao? La Vi có chút kinh ngạc.
“Lần sau khi Troy vào bếp, hãy nói với anh ấy rằng từ giờ trở đi chi phí ăn uống sẽ được khấu trừ vào lương của hắn.”
“Chủ nhân anh minh!” Bella nghe vậy thì mừng rỡ. Chủ nhân cuối cùng cũng biết cách tiết kiệm tiền rồi!
Sau bữa tối, La Vi trở về phòng và bắt đầu xem bói ngày hôm nay.
Cô có một câu hỏi trong đầu mà cô đã muốn hỏi từ lâu và hy vọng sẽ nhận được câu trả lời vào hôm nay.
Tiến vào thế giới tâm linh, La Vi nhìn vào bản đồ sao.
“Tôi có thể trở về thế giới ban đầu của mình không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận