Vào lúc chạng vạng, phố College được bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp.
Cuối phố là cổng đá cao ngất của Học viện ma thuật Shiria. Những viên gạch đá xanh gọn gàng được lát dọc theo đường phố, và những ngôi nhà thấp ở hai bên phố giống như những biển chỉ đường.
La Vi và Troy đi trên phố College, tìm kiếm bóng hình nhỏ bé đang lang thang trên phố.
“Lạ thật, thằng bé đâu rồi?”
Họ đi đến cuối phố nhưng vẫn không thấy cậu bé đâu. La Vi hỏi Troy với vẻ mặt bối rối như thể muốn hỏi rằng anh ta đã giấu cậu bé ở đâu.
Sắc mặt Troy tối lại: “Cô bảo tôi đi cùng cô mua nhà.”
Anh không có thuật phân thân, vậy làm sao anh có thể vừa mua nhà vừa chăm sóc đứa trẻ cùng lúc?
“Ta còn tưởng ngươi biết cậu bé ở đâu chứ.” La Vi nói, đột nhiên nghĩ đến một nơi :”Chúng ta đi đến con hẻm cạnh tiệm bánh xem thử.”
Thật ra, đó là nơi đầu tiên cô nghĩ đến, nhưng sau đó cô nhớ lần trước có một tên sát thủ đã xuất hiện ở đó, hẳn cậu bé không dám quay lại chỗ đó.
Nhưng hiện tại không thấy ai trên phố nên không loại trừ khả năng cậu bé đang trốn ở đó.
Mười phút sau, La Vi tìm thấy một chiếc áo khoác da cừu rách nát dưới đống đổ nát trong hẻm, trông như đã qua sử dụng hàng thế kỷ, trông rất cũ nát, trên áo có một túm lông mềm màu nâu lớn.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải đối mặt với vấn đề rụng tóc sao?
La Vi chuyển ánh mắt từ mái tóc sang chiếc áo khoác da cừu.
Cô nhớ ra đây là bộ quần áo mà cậu bé đã mặc trước đó.
Thứ này thật sự không thể gọi là áo khoác, nó đầy lỗ thủng. Chỉ có thể coi là lưới. Không biết ai vứt đi rồi lại nhặt lên.
La Vi thả lưới da cừu xuống, đi quanh ngõ nhỏ, mặt trời sắp lặn, nhưng không có ai trở về.
“Đi thôi, có lẽ chúng ta không thể đợi được nữa rồi.” Cô nói một cách tiếc nuối.
Có thể cậu bé đã bỏ trốn với số tiền đó, hoặc có thể đã tìm được một ngôi nhà tốt hơn và quên đi lời hứa của cô.
Troy liếc nhìn đống rác rồi quay lại và đi theo cô.
Mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, những tia sáng cuối cùng trên bầu trời sắp biến mất.
Dưới ánh sáng phía sau, hai bóng người mảnh khảnh trông giống như một người, lặng lẽ bước đi trong con hẻm vắng vẻ.
“Tiểu thư đang tìm tôi à?”
Một giọng nói trẻ con, tràn đầy dũng cảm, đột nhiên vang lên phía sau họ.
La Vi đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên gầy gò, môi đỏ, răng trắng đứng ở khe tường, mặc một bộ đồ vải lanh mới, mái tóc mềm mại cắt đến tận tai, dưới tia nắng cuối cùng, trông ấm áp vô cùng.
Nếu không lên tiếng trước, cô sẽ không nhận ra đây là thằng ăn mày bẩn thỉu kia.
Cậu bé nắm chặt tay áo, ngẩng đầu lên nhìn cô một cách lo lắng, thân hình gầy gò run rẩy trong gió thu.
La Vi mỉm cười, nụ cười của cô còn tươi sáng hơn cả ánh hoàng hôn trên bầu trời.
“Đúng.”
Cô ấy đang trả lời câu hỏi của Roman.
“Tôi đến đây để đưa hiệp sĩ nhỏ của tôi về nhà.”
Cậu bé vẫn cảm thấy lạnh, nhưng không còn run rẩy nữa. Đôi mắt cậu tràn ngập ánh sao, sáng hơn cả bầu trời đầy sao sáng nhất vào ban đêm.
Cậu bé di chuyển đôi chân đỏ ngầu, lạnh cóng của mình và đột nhiên chạy về phía cô, như thể muốn lao vào vòng tay cô.
La Vi dang rộng vòng tay, nghĩ rằng cậu bé sẽ lao vào cô.
Nhưng cậu bé không làm vậy. Cậu bé dừng lại cách cô ba bước và lo lắng hỏi: “Mới chỉ là ngày thứ hai thôi. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra chưa?”
Lúc này La Vi mới hiểu được Roman đang sợ điều gì.
Cô khụy ngối xuống, nhìn thẳng vào mắt Roman, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm: “Tất nhiên, thành tích của cậu rất tốt, nên bài kiểm tra sẽ kết thúc sớm.”
Roman mím môi rất nhanh, nhưng vẫn không nhịn được khóe miệng nhếch lên, điều này khiến Roman chút hối hận, cảm thấy mình đã phá hỏng hình tượng sâu sắc và đáng tin cậy của mình.
Biểu cảm của đứa trẻ hiện rõ trên mặt, La Vi không nhịn được muốn cười, nhưng lại sợ mình cười thật, nên vội vàng đưa tay về phía anh.
“Đến đây, tôi dẫn đường.”
Cô nhận thấy đôi bàn tay nhỏ của cậu bé đang run rẩy, có lẽ vì chúng gần như bị cóng.
Không ngờ, tiểu tử kia lại lui về phía sau một bước, mặc dù trong mắt tràn đầy dục vọng, nhưng vẫn cố chấp cự tuyệt: “Tiểu thư, việc này không hợp lễ nghi, tôi không thể hủy hoại thanh danh của người.”
“Ha ha ha ha.”
La Vi không nhịn được cười nữa, bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Roman, như thể đang cầm một cục nước đá.
“Một thuộc hạ trung thành sẽ không từ chối yêu cầu của chủ nhân. Đi thôi, hiệp sĩ nhỏ.”
Cậu bé không thể nhịn được nữa. Đôi môi mím chặt của cậu mở rộng hơn nữa cho đến khi chạm đến tai và cậu bắt đầu cười một cách ngớ ngẩn.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp liên tục truyền từ lòng bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, khiến trái tim cậu như được đặt trong lò lửa, toàn thân ấm áp.
Roman lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng và xinh đẹp nhất đang nắm tay cậu bé, như thể đang nâng niu vầng trăng sáng.
Mặc dù La Vi không nhìn anh.
La Vi nói chuyện với Troy vì cô nhận thấy sắc mặt của Troy từ nãy đến giờ rất khó coi, không biết sao mình lại đắc tội với anh ta từ hồi nào.
“Ngươi bị sao vậy? Lại nghiện rượu à?”
“Nếu muốn uống thì cứ uống. Tôi không ngăn cản đâu.”
“Sao không nói chuyện? Ngươi vốn đâu phải là người ít nói ?”
Gân xanh trên trán Troy giật giật, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa: “Được, tôi sẽ uống, cô mau về trường đi. Còn thằng nhóc này, tôi sẽ bế nó về!”
La Vi nghĩ nghĩ, quyết định như vậy quả thực có thể tiết kiệm thời gian, hơn nữa trời cũng đã tối, về muộn cũng không tốt.
“Được rồi. Tôi sẽ quay lại trường và anh đưa Roman về.”
Troy gật đầu và lạnh lùng đồng ý.
La Vi cúi xuống nói với cậu bé: “Tôi đã mua một căn nhà gần đây. Troy sẽ đưa ngươi đến đó. Ngày mai ta sẽ đến thăm.”
Cậu bé tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu một cách thông minh: “Con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, ngài đừng lo lắng.”
La Vi tự tin giao cậu bé cho Troy, dặn dò: “Troy, bế cậu bé lên, hôm nay lạnh lắm, dùng áo choàng lớn của ngươi chắn gió cho hắn. Roman, giữ chặt cổ chú ngươi, cẩn thận đừng ngã.”
Khi Troy làm theo lệnh và bế cậu bé lên, khuôn mặt của cả hai người đàn ông đều tối sầm lại.
La Vi giả vờ như không nhìn thấy gì, nhẹ nhàng bước về phía cổng trường đại học.
Troy đi theo cô một đoạn đường, nhìn cô bước vào cổng trường, khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh lập tức đặt cậu bé xuống.
Cậu bé cũng đang vùng vẫy, nhưng khi không còn nhìn thấy La Vi nữa, cậu bé liền nhảy xuống.
Hai người họ nóng lòng muốn tách ra đến nỗi ngay cả khi nhìn vào mắt nhau, họ vẫn tràn đầy sự khinh thường dành cho nhau.
“Cút đi, con chuột may mắn kia.” Troy cười khẩy.
“Đồ say rượu, tên tôi là Roman, và anh là người may mắn đấy.” Cậu bé đáp trả.
Troy nói thêm :”Tôi tìm thấy tiểu thư đó trước. Nếu không có tôi, anh sẽ không bao giờ gặp được cô ấy.”
Troy liếc nhìn anh ta rồi khịt mũi, nhưng không phản bác.
Anh ta là một kiếm sĩ, tại sao lại phải bận tâm đến một đứa trẻ?
Một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch.
Dưới ánh trăng, hai người một lớn một nhỏ đang chậm rãi đi về phía nam, khoảng cách giữa họ là bốn người.
You cannot copy content of this page
Bình luận