Sau khi bị Troy cằn nhằn, cuối cùng La Vi cũng từ bỏ ý định nuôi nhện.
Nàng đưa con nhện cho Troy và yêu cầu hắn tìm hiểu xem nó đến từ đâu, và tốt nhất là tìm hiểu xem ai đã đặt nó ở đó.
Troy nhận lệnh.
“Roman đâu? Thằng nhóc đó có sao không?” La Vi quan tâm hỏi.
“Chuyện gì có thể xảy ra với cậu nhóc đó?” Troy nói một cách khinh thường :”Cậu nhóc đó rất thông minh.”
“Vậy thì tốt . Còn một điều nữa. Đi tìm cho ta ít đất sét.”
La Vi đã mô tả chi tiết đặc điểm của loại đất này :”Nó có màu trắng hoặc trắng xám, rất dính khi cầm vào, và có độ dẻo cao. Đây là một loại khoáng chất mềm…”
“Khoan đã!” Troy ngắt lời cô :”Cô đã nói với tôi chỉ cần bảo vệ cô, tại sao cô lại muốn tôi làm nhiều như vậy?”
La Vi nheo mắt, lộ ra khuôn mặt xấu xa của một nhà tư bản :”Ngươi còn muốn tiền vàng không?”
Troy ngậm miệng lại.
“Được rồi, đi tìm đi. Tôi sẽ quay lại trường ngay bây giờ.”
La Vi không dám ở ngoài trường lâu vì cô luôn cảm thấy sẽ có người xuất hiện và giết cô.
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì.” La Vi tưởng Troy có ý kiến với công việc.
Troy nắm lấy chuôi kiếm và nhìn ra sau bằng đôi mắt sắc bén :”Có người theo dõi ngươi.”
La Vi cảm thấy lạnh sống lưng, đột nhiên quay lại :”Ở đâu?”
Không ai trả lời, Troy rút kiếm và đuổi theo.
La Vi: …
Thái độ phục vụ này thực sự không tốt.
Gió thu làm gáy cô lạnh buốt, cô vội vã chạy về trường với hai tay đút trong túi quần.
Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm!
La Vi vốn định hôm nay sẽ không ra ngoài, nhưng không ngờ chỉ hai tiếng sau, cô lại bước ra khỏi cổng trường.
Bởi vì cửa hàng Huggins đã làm xong mẫu vải sớm hơn cô yêu cầu .
Sớm hơn một ngày so với dự kiến của cô.
Phải đến khi nhìn thấy Barton với hai quầng thâm lớn dưới mắt, La Vi mới nhận ra tại sao mẫu lại ra nhanh như vậy.
Barton hẳn đã thức trắng hai đêm không ngủ. Trông luộm thuộm, tiều tụy và nhợt nhạt, như thể linh hồn sẽ thoát xác bất cứ lúc nào.
“Tiểu thư La Vi, cô thấy loại vải này thế nào?”
Barton tiến tới, cầm một mảnh vải trông giống như chiếc khăn tay nhỏ.
“Mời ngồi, ngài Huggins. Trông ông có vẻ không khỏe.”
La Vi thực sự sợ ông ấy sẽ ngất đi nên vội vàng cầm lấy mảnh vải.
Vải mềm và trắng, mịn và tinh tế khi chạm vào, và khi nhẹ nhàng nhấc nó lên, nó có cảm giác nhẹ như một chiếc lông ngỗng.
“Đúng rồi, đây chính là loại vải tôi muốn.”
“Ông Huggins, hãy chuẩn bị hợp đồng đi.”
Barton xoa tay, cười nịnh nọt :”Cô La Vi, tôi có chuyện muốn hỏi cô, không biết cô…”
La Vi đặt tấm vải xuống và ra vẻ lắng nghe.
Barton lắp bắp: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi ngài, loại vải này thật sự không thể bán sao?”
Ông ta có linh cảm rằng nếu cửa hàng của Huggins có thể sản xuất và bán được số lượng lớn vải như vậy thì gia đình ông ta chắc chắn sẽ trở thành thương gia vải lớn nhất ở Công quốc Lenkos, không, là ở cả Tây Nguyên!
Đến lúc đó, vô số đồng vàng sẽ chảy vào túi anh ta, và những thùng vàng sẽ được chuyển vào cửa hàng của anh ta từ khắp lục địa. Những ngọn núi vàng và bạc, sự giàu có và danh tiếng sẽ nằm trong tầm tay anh ta!
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Barton đã phấn khích đến mức gần như ngất đi.
Giá trị của tấm vải này và những công thức bí mật đó không thể đo được bằng tiền!
Barton không biết đổi mới công nghệ là gì, cũng không biết ngành công nghiệp độc quyền là gì, nhưng ông chỉ có cảm giác mơ hồ rằng một khi những loại vải này trở nên phổ biến, cuộc sống của ông sẽ trải qua những thay đổi to lớn.
Đây không chỉ là một mảnh vải, mà là ước mơ làm giàu!
Hơn nữa, công thức bí mật còn đề cập đến sản xuất dây chuyền lắp ráp và cải tiến máy móc lớn. Nếu tiểu thư La Vi lấy những thứ đó ra, không một thương gia vải vóc nào trên thế giới có thể cạnh tranh với anh ta về lợi nhuận!
Barton nhìn La Vi với vẻ háo hức, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Ngài Huggins.” La Vi nhíu mày :”Tôi nhớ tôi đã từng nói với ngươi từ đâu rồi, loại vải này chỉ có tôi mới có thể dùng, và ngươi đã đồng ý.”
Barton cúi đầu xấu hổ: “Đúng vậy, lúc đó ngài đã nói thế.”
“Nhưng.” ông ta khiêm nhường cầu xin, không muốn nhượng bộ :”Lúc đó ngài đã nói rằng ngài đã đưa cho chúng tôi một mức giá mua lại, nên ngài không cho phép chúng tôi bán nó cho người khác.”
“Nhưng nếu chúng tôi không muốn ngài mua mà sẽ cung cấp quần áo miễn phí cho ngài thì sao?”
Barton càng nói càng tự tin, ưỡn ngực hứa hẹn: “Chỉ cần ngài đồng ý để cửa hàng Huggins bán loại vải này, tôi sẽ cung cấp đủ quần áo ngài cần, ngài không cần tốn một xu nào!”
“Và vì Huggins sử dụng công thức bí mật của ngài nên chắc chắn sẽ trả cho ngài mức giá khiến ngài hài lòng.”
“Đừng lo lắng, cửa hàng Huggins hoạt động dựa trên sự chính trực và sẽ không bao giờ tiết lộ công thức bí mật của ngài. Tôi cũng không mong đợi sẽ mua lại nó. Tôi chỉ hy vọng ngài sẽ đồng ý cho chúng tôi quyền sử dụng công thức bí mật.”
Là một doanh nhân, Barton hiểu rõ đạo lý có tiền mua tiên cũng được.
Thấy La Vi vẫn thờ ơ, anh ta nghiến răng hét lớn: “Một tháng một trăm đồng vàng thì sao?”
Một trăm đồng vàng!
Mới chỉ một tháng thôi!
Mí mắt La Vi giật giật, cô không ngờ Barton lại to gan như vậy.
Cô thậm chí không dám nghĩ tới nhiều tiền như vậy, cô vốn cho rằng một tháng mười đồng vàng là nhiều rồi.
Thấy ánh mắt cô có vẻ động lòng, Barton biết rằng vẫn còn cơ hội, lập tức tăng giá: “Ngài La Vi, một trăm đồng vàng một tháng chỉ là giá cơ bản để chúng tôi sử dụng công thức bí mật của cô thôi. Nếu ngài đồng ý, với mỗi bộ quần áo cashmere bán được, tôi sẽ chia cho ngài 30% lợi nhuận!”
La Vi thực sự kích động, tim đập thình thịch.
“Được .”
Vừa mở miệng, cô đã giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
La Vi hắng giọng rồi nói tiếp :”Tôi đồng ý, ông Huggins, ông quả là một doanh nhân hào phóng.”
Barton thở hổn hển. Ông đã thương lượng được rồi. Ông thực sự đã thương lượng thành công rồi!
Barton biết rằng không ai có thể chống lại tiền bạc, ngay cả một tiểu thư quý tộc!
Trong khoảnh khắc đó, Barton nghe rõ trái tim mình đập thình thịch.
Không có công việc kinh doanh nào trên thế giới mà Barton Huggins không thể đàm phán!
Sau một hồi phấn khích, Barton lên tiếng: “Vậy thì cô La Vi, chúng ta nhanh chóng soạn thảo hợp đồng đi!”
Bây giờ người thúc đẩy việc soạn thảo hợp đồng đã thành công đảo ngược tình thế.
La Vi mỉm cười gật đầu: “Được.”
Trong quá trình soạn thảo văn bản, Barton đã bình tĩnh lại một chút.
Trên thực tế, giá một trăm đồng vàng một tháng thực sự quá cao, phải mất bốn năm năm mới có thể kiếm được nhiều như vậy.
Nếu không phải vì cha của ông là một người keo kiệt và ông đã có một số tiền tiết kiệm từ kinh doanh qua nhiều thế hệ, thì ông thực sự không thể mua được mức giá này.
Nhưng điều đó không quan trọng, ông không hối hận.
Barton biết giá trị của những công thức bí mật đó. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, ông có thể sản xuất lô hàng đầu tiên trong ba tháng.
Chỉ cần bán được hàng, ông có thể nhanh chóng hồi vốn.
Ông chỉ sống bằng tiền tiết kiệm trong ba tháng đầu thôi, có thể xử lý được!
Sau khi ký xong hợp đồng, La Vi cười tươi: “Ngài Huggins, tôi rất khâm phục sự hào phóng và quyết đoán của ngài nên quyết định tặng anh một ít quà.”
Barton vui vẻ hỏi: “Ôi, tiểu thư, người định tặng tôi món quà gì thế?”
La Vi khiêm tốn nâng cằm: “Ngươi là thương nhân buôn vải, ta sẽ truyền cho ngươi một số công thức bí truyền liên quan đến vải.”
“Công thức bí mật để tạo ra loại vải này!” Barton phấn khích đến nỗi gần như nhảy dựng khỏi ghế.
“Vâng, một số công thức nhuộm vải và bản thiết kế máy kéo sợi và vải jacquard. Tôi sẽ giao chúng đến cửa hàng của ngài vào ngày mai. Tôi tin rằng với những điều này, Barton sẽ có thể sản xuất vải cashmere nhanh hơn nhiều.”
“Tuy nhiên, ngài Huggins, tôi phải cảnh báo về hai cỗ máy này.” La Vi nghiêm túc nói.
Barton ngồi thẳng dậy: “Anh cứ đi trước đi.”
“Ngươi không được tiết lộ công thức bí mật của hai cỗ máy này. Không phải vì ta keo kiệt, nhưng một khi bí mật của những cỗ máy này bị tiết lộ, nó có thể mang đến cho ngươi tai họa chết người.”
Máy kéo sợi Jenny đánh dấu sự khởi đầu của cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ nhất. Cô không muốn phong trào công nghiệp diễn ra sớm vì sự phát triển của ngành dệt may.
Hiện tượng cừu ăn thịt người đã từng xảy ra một lần ở châu Âu vào kiếp trước là một bài học.
You cannot copy content of this page
Bình luận