Danh sách chương

Sau bữa ăn, ba người tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng.

Winnie và Balk sẽ đi tập cưỡi ngựa, trong khi La Vi dự định ra ngoài trường để gặp Troy.

Nhưng chưa đi được bao xa, cô lại bị Vina chặn lại.

“Con khốn, mày tự hào về bản thân lắm à?”

Vina trừng mắt nhìn cô ta :”Ngươi đúng là rất thành công trong việc ngụy trang, nhưng điều này không thay đổi được sự thật rằng ngươi chỉ là kẻ giả mạo!”

La Vi nhíu mày :”Ngươi phát điên cái gì vậy?”

Sắc mặt Vina nghiêm nghị :”Tôi nói vậy là vì cô có tội, sợ tôi vạch trần cô.”

“Cứ chờ đi, La Vi. Ta đã viết thư cho Thánh kỵ sĩ của Thần điện rồi, chỉ cần bọn họ đến, bọn họ sẽ lập tức vạch trần thân phận thật sự của ngươi!”

“Được, ta đợi.” La Vi cười lạnh :”Bây giờ, tránh ra, chó ngoan chớ cản đường.”

Trong lòng cô đang thắc mắc, rõ ràng trước đây Vina tin cô là quý tộc, tại sao bây giờ lại đột nhiên chạy ra nói những lời như vậy?

Ai lại kích thích cô ta nữa vậy?

Chỉ có một khả năng duy nhất, Athena.

Athena luôn kiêu ngạo về địa vị của mình vì vậy không muốn tự mình hành động. Cô ta luôn xúi giục người khác đối phó với cô.

Với tính cách của cô ta, lúc này hẳn đang quan sát cô ở một góc nào đó gần đây.

Dường như La Vi cảm nhận được điều gì đó, cô nhìn lên tầng hai của nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy cô gái tóc vàng đang đứng bên cửa sổ.

Athena không hề hoảng sợ khi bị La Vi phát hiện, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên nụ cười nhẹ.

Nhưng đôi mắt của cô ta lại lạnh lùng và khinh thường, xen lẫn chút hận thù và sợ hãi.

Giống như thể cô ta không chỉ muốn giết cô, mà còn phải nghiền cô thành tro để xóa sạch mọi dấu vết của cô.

La Vi tràn đầy nghi hoặc.

Athena không thể ghét cô đến vậy chỉ vì chiếm mất căn phòng ngủ mà cô ta thích, đúng không?

Hay còn có lý do nào khác?

Chẳng lẽ người mà cô ta phái đi điều tra về cô đã mang về tin tức gì đó?

Không, không nhanh như vậy đâu.

Chuyến đi khứ hồi từ Shiria đến vùng bờ biển phía bắc mất ít nhất nửa tháng.

Vậy lý do gì khiến Athena liên tục gây rắc rối cho cô mặc dù cô không chắc cô có phải là thường dân không?

La Vi chìm vào suy nghĩ sâu xa, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó và gần như đang tìm ra nguyên nhân.

Vina chửi thề hồi lâu, nhìn kỹ lại mới phát hiện La Vi mất tập trung, tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Đó là lời nguyền rủa độc địa và tàn ác nhất mà cô nghĩ ra trong suốt hai ngày!

“Con khốn, mày muốn bị đánh à!”

Mắt Vina đỏ lên vì tức giận và cô giơ tay định tát La Vi.

“Tao sẽ cào nát mặt mày!”

La Vi bừng tỉnh lại, nắm chặt tay cô ta rồi bước tới: “Đủ rồi, đồ ngốc!”

La Vi siết chặt các ngón tay và một tia sát khí lóe lên trong mắt cô.

“Vina, tính tình tôi khá nóng nảy, có thể giết người đấy.”

Bàn tay của cô nhuốm đầy máu của rất nhiều người.

“Ngươi chỉ là con gái của một bá tước nhỏ. Ngươi có bao nhiêu cái đầu để ta chặt?”

“Ta lờ ngươi đi chỉ vì ta không muốn phiền phức, chứ không phải vì ta sợ ngươi.”

“Giết chết ngươi cũng dễ như giết một con kiến.”

Nguyên chủ ban đầu sinh ra là một ngư dân, và đôi tay làm việc đồng áng khỏe hơn nhiều so với đôi tay của một cô gái trẻ mảnh khảnh.

Cô bóp chặt xương cổ tay của Vina đến nỗi chúng như nứt ra, và mắt cô u ám đến nỗi không một tia sáng nào có thể xuyên qua được.

Chỉ đến khi Vina đau đớn cầu xin tha thứ, La Vi mới từ từ buông tay.

“Hãy phát triển trí tuệ của ngươi và đừng để bị lợi dụng.”

Khuôn mặt của Vina chuyển từ màu tím sang màu xám, và cô ta rất sợ cô .

La Vi lạnh lùng liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi trường.

Vina rùng mình một lúc rồi đột nhiên nhìn về phía cửa sổ tầng hai.

Vina bốc đồng và cáu kỉnh, và dễ dàng bị lợi dụng như một công cụ ở lãnh địa trước đây, nhưng cô ta không phải là người ngu ngốc đến mức hết cứu.

Sau khi La Vi nhắc nhở, cuối cùng Vina cũng hiểu ra.

Athena đã lợi dụng cô .

Ngay khi La Vi rời khỏi cổng trường, Troy đi ra từ một góc nào đó.

Có vẻ như anh chàng này đã đợi cô ở gần đây.

La Vi nhướng mày và định khen ngợi hắn giữ chữ tín thì Troy đưa tay ra với cô.

“Vàng.”

Biểu cảm của La Vi biến mất trong giây lát :”Hôm qua ngươi chỉ đáng giá một đồng bạc, hôm nay đã tăng giá rồi à?”

Troy tức giận không ngờ La Vi trơ trẽn như vậy :”Chính ngươi đã bảo là một đồng vàng một ngày mà.”

La Vi liếc mắt nhìn hắn, nói :”Ta nghĩ ta đã cho ngươi quá nhiều rồi. Ngươi chỉ đáng giá một đồng bạc.”

Troy hắng giọng, rồi lại đưa tay ra :”Được, đưa cho tôi mấy đồng bạc.”

La Vi :”Hiện tại ta không có tiền!”

Troy nhìn vào túi tiền quấn quanh eo cô, nó phồng lên, rõ ràng là cô có tiền.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt cáo buộc :”Vậy trong túi tiền của cô có gì?”

La Vi vội vàng che túi lại, bên trong toàn là đá, nếu bị phát hiện thì sao?

“Chờ một chút, tôi sẽ tặng anh thứ khác.”

Cô lục trong tay áo và lấy ra ba hạt tiêu đen.

Hạt tiêu thời Trung cổ cực kỳ đắt đỏ, thậm chí còn quý hơn cả vàng. Mang theo một nắm hạt tiêu khi ra ngoài là biểu tượng của địa vị và sự tôn quý.

Hạt tiêu rất đắt. Vào thời Trung cổ, có một trường hợp một thương gia trộn bạc vụn vào bột tiêu để làm giả. Ông ta bị báo cáo và bị tống vào tù. Điều này cho thấy thứ này quý giá đến mức nào.

Lớp dược chỉ phát năm viên, La Vi lấy ra ba viên.

“Đây, cho ngươi.”

“Tiêu!” Mắt Troy sáng lên và anh ta nhìn cô với vẻ nghi hoặc :”Sao ngươi không nói với tôi sớm hơn là ngươi có tiêu?”

Anh ta nhanh chóng cầm lấy hạt tiêu, đưa lên mũi và hít một hơi với vẻ thích thú, rồi nhìn cô với vẻ trách móc.

Làm sao có thể để một vật có giá trị như vậy bừa bãi bên mình? Nếu nó bị mất thì sao?

Anh ta cẩn thận bỏ ba hạt tiêu vào chiếc túi của mình.

La Vi liếc nhìn hành động của anh ta, nghĩ rằng thật xấu hổ không dám nhìn.

La Vi không biết hạt tiêu ở đây được phát hiện như thế nào vì thế giới này không có Lục địa phía Đông.

Theo truyền thống, loại hạt tiêu mà người Châu Âu tìm kiếm được du nhập từ những nơi như Ấn Độ.

Khí hậu của lục địa Tây Nguyên giống với khí hậu của Châu Âu, không thích hợp để trồng gia vị. Theo logic, hạt tiêu không nên xuất hiện ở đây.

La Vi nghi ngờ rằng trên thế giới này có thể tồn tại một lục địa có môi trường địa lý tương tự như Châu Á.

Thật không may, trước đây cô đã từng cố gắng tìm bản đồ thế giới này nhưng không tìm thấy.

Bản đồ trong thời đại này vẫn là một nguồn tài nguyên khan hiếm. Là một vũ khí chiến lược, chúng nằm trong tay các vị vua và quân đội và người dân thường không có quyền tiếp cận chúng.

Và ngay cả nhà vua cũng không có bản đồ hoàn chỉnh của lục địa.

Do điều kiện khảo sát và lập bản đồ hiện nay rất lạc hậu nên có thể phải mất nhiều thế hệ để vẽ một bản đồ và một bản đồ thành công có thể trở thành vật gia truyền của gia đình.

La Vi phải lật qua hơn chục quyển sách mới có thể ghép nối được vị trí của ba châu lục trên Galan.

Nhưng cô chỉ biết rằng Tây Nguyên nằm ở phía tây bắc của tinh cầu, có khí hậu ẩm ướt; vùng đất Hoang Nguyên nằm ở phía nam của tinh cầu, có khí hậu khô cằn.

“Troy, ngươi có bản đồ đại lục không?” La Vi suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Làm sao tôi có thể có thứ đó được, hơn nữa cô cần bản đồ để làm gì?”

La Vi :”Ta muốn biết ngoài Tây Nguyên và Hoang Nguyên còn có lục địa nào khác không.”

Troy thấp giọng nói: “Có một truyền thuyết lưu truyền qua hàng ngàn năm. Nghe nói ở bên ngoài có một đại lục được gọi là Sương Mù Nguyên, lớn hơn cả Tây Nguyên và Hoang Nguyên cộng lại.”

“Nhiều thợ săn tiền thưởng và nhà thám hiểm đã cố gắng tìm kiếm lục địa đó, nhưng tất cả đều thất bại.”

“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã gặp một nhà thám hiểm nói rằng có những con quái vật biển ăn thịt người và biển động bởi những sinh vật không rõ. Ông ấy là người duy nhất sống sót từ con tàu bị đắm của mình và ông ấy đã thề sẽ không bao giờ phiêu lưu trên biển nữa.”

Giống hệt như những gì cô thấy trong sách.

La Vi bắt đầu suy nghĩ về khả năng biến mình thành quý tộc của đại lục Sương Mù. Dù sao thì, ngôi làng chài nhỏ mà nguyên chủ sống nằm ở cực Bắc của Đại lục Tây Nguyên, rất gần vành đai sương mù dày đặc trong truyền thuyết.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Troy hỏi.

“Không có gì.” La Vi ngẩng đầu :”Ta đang thắc mắc tại sao ngươi không trở thành thợ săn tiền thưởng, mà là lính đánh thuê.”

Lính đánh thuê là một loại lính phổ biến từ thời Hy Lạp cổ đại. Họ chủ yếu kiếm sống bằng chiến tranh và phiêu lưu. Khi không có chiến tranh, họ rất đói.

Thợ săn tiền thưởng thì khác. Họ đã tồn tại từ khi các quốc gia trên lục địa này ra đời. Nhiệm vụ chính của nghề cổ xưa này là bắt giữ những kẻ chạy trốn.

So với lính đánh thuê, thợ săn tiền thưởng được trả nhiều tiền hơn, và họ không phải chạy trốn từ nước này sang nước khác, khiến họ phù hợp hơn với một chủ nhân như anh ta.

Đối mặt với câu hỏi của La Vi, Troy vô thức muốn trốn thoát.

“Không có lý do gì cả.” anh ta cụp mắt, giọng điệu có chút cứng nhắc :”Tôi chỉ thích làm lính đánh thuê thôi.”

La Vi hừ một tiếng, xem ra vị kiếm sĩ này là một người có chuyện xưa.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Cô lấy một chiếc lọ gỗ ​​từ trong tay áo ra :”Anh có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có độc không?”

Troy cầm lấy chiếc lọ, mở nắp và nhìn vào, vẻ mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Đây là một con Nhện Địa Ngục còn nhỏ. Làm sao cô có được thứ này?”

La Vi nhún vai :”Tôi cũng không biết. Đêm hôm trước khi tôi tỉnh dậy, nó nằm trên chăn của tôi.”

La Vi thúc giục :”Mau nói cho tôi biết nó có độc hay không .”

Troy đóng nắp lại “Đây là một con quái vật có độc.”

“Hả?” La Vi lo lắng nói :”Vậy thì chỉ có thể giữ nó trong lọ, không thể lấy ra chạm vào sao?”

Khóe mắt Troy giật giật :”Tôi đã nói rồi, nó có độc.”

“Tôi biết, nhưng nó dễ thương mà, phải không?”

La Vi dùng ngón tay chọc vào chiếc lọ gỗ, nghĩ đến đôi mắt đen láy kia, cô lấy tay ôm mặt như thể bị sự dễ thương đó làm tan chảy.

Khuôn mặt của Troy nhăn lại trong giây lát.

Nhện địa ngục, dễ thương ?

Sở thích của các cô gái quý tộc đều kỳ lạ thế sao?

Hết Chương 14: Sở thích kỳ lạ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page