Xuân Vô Tận

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Anh ta chắp tay, không kiêu ngạo cũng không hạ mình, hành lễ mà nói: “Tại hạ là Lâm Kinh Vũ từ U Châu đến, xin hỏi chư vị, có phải là người của phủ Bình An hầu?”

 

Ta vội tiến lên, cúi người đáp: “Lâm biểu ca, ta là Giang Vu, là tổ mẫu sai ta đến đón huynh.”

 

“Thì ra là biểu muội, đêm nay lại là sinh thần của biểu muội, lại còn phiền biểu muội ra đón tiếp, Lâm mỗ thật sự áy náy.”

 

Lâm Kinh Vũ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên.

 

“Không sao, tổ mẫu cũng vì thương biểu ca vất vả đường xa, sợ không đón tiếp chu đáo nên mới sai ta đến, biểu ca, xe ngựa của huynh đâu rồi?”

 

Lâm Kinh Vũ thoáng chút bối rối: “Ta không có xe ngựa.”

 

Ta chợt nhớ ra, hiện giờ Lâm Kinh Vũ chỉ là một thư sinh nghèo, đã đi bộ cả quãng đường đến đây.

 

Ta cũng ngượng ngùng, vì chỉ có một chiếc xe ngựa.

 

Tổ mẫu cũng chẳng nhắc nhở gì ta.

 

Nhưng nghĩ lại, bà nào cần nhắc, bà chỉ mong ta và biểu ca ngồi chung một xe, tính toán của bà thật quá chu toàn.

 

Ta làm động tác mời: “Vậy, vậy thì huynh…”

 

“Thôi, chúng ta đi bộ về đi, ta cũng muốn ra khỏi kinh thành một chút, đi bộ nhìn ngắm một phen.”

 

“Vậy cũng được.”

 

Vị Lâm Kinh Vũ này, quả là người giản dị, dễ chịu.

 

Đi được hai bước, anh ta ngượng ngùng nói chuyện với ta, hỏi lại tên Chiếu Bích, tên phu xe, rồi đều lần lượt hành lễ, cuối cùng, lại hỏi tên của Tiêu Bạc Ngôn.

 

Tiêu Bạc Ngôn điềm nhiên, cúi người đáp: “Tại hạ là Ngô Tiểu Giang, là thư đồng của tiểu thư.”

 

“Ngô đại ca hữu lễ.”

 

Lâm Kinh Vũ hành lễ với Tiêu Bạc Ngôn, nhìn hắn, cảm thán với vẻ tiếc nuối: “Ta thấy Ngô đại ca phong thái bất phàm, làm thư đồng thật sự là uổng tài.”

 

Tiêu Bạc Ngôn mỉm cười nhạt: “Không uổng phí tài năng, có thể ở bên cạnh tiểu thư, là phúc phận của Ngô mỗ.”

 

Nghe lời này, mặt ta bỗng dưng nóng bừng, tim cũng bất giác đập nhanh hơn.

 

Lâm Kinh Vũ gật đầu, không nói gì thêm.

 

Bầu không khí lại trở nên ngượng ngập.

 

Chẳng lẽ, thật sự phải cùng anh ta đi về, rồi để tổ mẫu ép gán ghép hai chúng ta thành một đôi sao?

 

Ta len lén nhìn Tiêu Bạc Ngôn đi sát bên mình, trong lòng không khỏi có chút bứt rứt.

 

Đáng tiếc, hắn hiện vẫn là một tội thần, dù ta có nguyện ý, Giang gia từ trên xuống dưới cũng sẽ không chấp nhận.

 

Ta thực sự không có chút cảm giác nào với Lâm Kinh Vũ, cũng thật không muốn miễn cưỡng ghép đôi với anh ta. Hiện tại càng lúc càng gần đến nhà, nếu thật sự bước vào, mọi chuyện sẽ càng khó xử hơn.

 

Lòng ta bồn chồn đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm, đang suy nghĩ cách nào uyển chuyển nói với Lâm Kinh Vũ, mong anh ta đừng để ý đến mình nữa.

 

Đột nhiên, Lâm Kinh Vũ dừng bước.

 

“Giang biểu muội.”

 

Anh ta nhìn ta, như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự.

 

Lòng ta bỗng trống rỗng: “Có chuyện gì sao?”

 

Giây phút này, ta thật sợ anh ta sẽ đột nhiên nói rằng đến đây là để cầu hôn ta.

 

Nhưng, anh ta lại cúi mình hành lễ với ta: “Giang biểu muội, ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên nói thẳng.”

 

Anh ta cắn răng, nói: “Trước khi vào kinh, phủ Bình An Hầu đã có ý ngỏ lời để ta cầu hôn muội, nhưng Lâm Kinh Vũ tự thấy bản thân không xứng với Giang biểu muội, hơn nữa, ta đã có người trong lòng.”

 

Ta ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra.

 

Anh ta vừa nói gì? Anh… anh… anh ta không thích ta!

 

Lâm Kinh Vũ nghĩ ta sẽ đau lòng, vừa xin lỗi vừa kiên quyết nói: “Ta biết mình có lỗi với Giang biểu muội, nhưng ta không thể phụ lòng người trong lòng.

 

Nàng tuy gia cảnh bần hàn, lại là một cô gái câm, nhưng trong mắt ta, nàng là người tốt đẹp nhất. Dù có ban cho ta công chúa hay tiên nữ, ta cũng không đổi. Cả đời này, ngoài nàng ra, ta sẽ không cưới ai khác!”

 

Anh ta yêu một cô gái câm.

 

Anh ta không cưới ta.

 

Ta làm sao trách được, ta còn cảm thấy mừng rỡ vì điều đó không kịp nữa là.

 

Vui mừng khôn xiết, ta cúi người hành lễ với Lâm Kinh Vũ: “Lâm biểu ca, tâm ý của huynh ta đã rõ, ta kính trọng huynh, cũng ủng hộ huynh. Ta sẽ khuyên nhủ tổ mẫu, tuyệt đối không ép buộc huynh.”

 

Lâm Kinh Vũ vui mừng nhìn ta, nói: “Đa tạ Giang biểu muội! Biểu muội hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ tìm được một lang quân tốt! Ta sẽ không vào Hầu phủ nữa, Giang biểu muội, xin từ biệt! À, đúng rồi, Giang biểu muội, chúc mừng sinh thần!”

 

“Đa tạ, biểu ca đi thong thả.”

 

Lâm Kinh Vũ cúi chào thật sâu một lần nữa, sau đó mang theo lão bộc, bước đi với dáng vẻ hớn hở.

 

Nữ tử câm kia, quả thật là người có phúc.

 

Bất chợt ta thấy sống mũi cay cay, quay đầu nhìn Tiêu Bạc Ngôn.

 

Hắn đầy vẻ hứng thú, ánh mắt ngập tràn ý cười.

 

“Sao vậy? Chẳng lẽ là ta quá xúi quẩy, phá hỏng đại sự hôn nhân tốt đẹp của ngươi?”

 

“Hừ! Đền tiền đây!”

 

“Tiền thì không có, nhưng bồi cho ngươi một chút thứ khác.”

 

Hắn nhìn về phía dòng sông, búng tay một cái.

 

Ngay lập tức, một loạt tiếng nổ vang lên, pháo hoa rực rỡ bùng nổ, sáng lóa nửa bầu trời.

 

Trên phố, tiếng reo hò, kinh ngạc liên tục vang lên.

 

Tiêu Bạc Ngôn mỉm cười nhìn ta, trong mắt tựa như có vô vàn vì sao: “Giang Vu, chúc mừng sinh thần.”

 

Lúc này, ta thật sự bật khóc.

 

Ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Ngươi… ngươi sắp xếp từ lúc nào vậy?”

 

“Hồi ở cổng nam, nghe Lâm Kinh Vũ nói hôm nay là sinh thần của ngươi, ta liền lén gọi người chuẩn bị.”

 

Trời ơi, lén lút thật, ta chẳng hay biết chút gì.

 

“Cảm ơn ngươi, Tiêu Bạc Ngôn.” Ta nhào đến, ôm chầm lấy hắn.

 

Chiếu Bích sợ hãi đến mức thốt không nên lời.

 

Dù sao thì, một tiểu thư khuê các ôm ấp một nam tử thế này, quả thực là quá mức thất lễ.

 

“Tiểu thư! Không thể làm vậy!” Nàng ta vội vã kéo ta ra.

 

Pháo hoa kéo dài suốt một tuần trà, khiến những người vốn đã ngủ say cũng phải chạy ra ngắm nhìn.

 

Với màn pháo hoa hoành tráng như vậy, Tiêu Bạc Ngôn hẳn là đã tiêu hết sạch tiền rồi.

 

Khi pháo hoa tắt dần, gió đêm khẽ thổi qua, đưa làn khói pháo tan biến.

 

Mọi thứ trở về yên tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Tiêu Bạc Ngôn nhẹ giọng nói: “Về thôi.”

 

“Được.”

 

Ta lưu luyến không rời, đang định quay về.

 

Đằng xa có một toán lính Vũ Lâm quân chạy qua.

 

Ta dừng lại, hỏi Tiêu Bạc Ngôn: “Thích khách ở cổng nam vẫn chưa bắt được sao?”

 

“Chắc là vậy.”

 

“Thích khách ấy là ai?”

 

“Danh tính cụ thể chưa rõ, nhưng theo nhân chứng thì có khả năng là người Man tộc.”

 

Man tộc? Man tộc!

 

Ta bỗng thấy hứng khởi.

 

Tiêu Bạc Ngôn nhìn ta, vẻ khó hiểu: “Ngươi hình như rất vui?”

 

Tất nhiên là vui rồi! Ta quên mất không che giấu, nói nhanh một câu: “Triều đình an ổn hơn mười năm nay, đã sớm không phòng bị với Man tộc rồi. Có được sự việc này làm đầu mối, triều đình có lẽ sẽ chú trọng hơn, tăng cường phòng thủ tại Yên Môn!”

 

Hắn càng thêm nghi hoặc: “Yên Môn thì liên quan gì đến ngươi?”

 

Ta sững người, chợt bừng tỉnh.

 

Chết rồi, ta đang nói gì thế này!

 

Ta lắp bắp hồi lâu, vội bịa một cái cớ: “Ta… ta nằm mơ, mơ thấy Yên Môn bị Man tộc phá vỡ, quân đội xông thẳng đến kinh thành, chết chóc vô số.”

 

“Chỉ vì một giấc mơ thôi sao?”

 

“Đúng vậy, dẫu sao… đây là quê hương của ta.”

 

Ta gật đầu mạnh mẽ.

 

Rồi lại thử hỏi Tiêu Bạc Ngôn: “Sao ngươi không muốn quay lại Yên Môn? Trấn thủ Yên Môn, bảo vệ quê hương của mình mà…”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page