Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
“Diều của ta… diều của ta bị phá hỏng rồi!”
Nàng ta nức nở, ôm những mảnh vụn như đứa trẻ mất kẹo.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên ta: “Là tỷ! Chắc chắn là tỷ đã phá hỏng diều của ta!”
Ta vội lùi lại, làm bộ oan ức: “Muội có chứng cứ gì không? Muội tận mắt thấy ta làm hỏng diều của muội à?”
“Không phải tỷ thì còn ai vào đây nữa?”
“Chuyện này khó nói lắm. Nhỡ đâu diều của muội bị xóc trên xe ngựa mà hỏng, hoặc tự nó không chịu nổi, tự nhiên tan vỡ thì sao? Muội đâu có thấy nó hỏng thế nào, đừng vu oan cho người khác.”
Ta phe phẩy chiếc khăn tay, rồi thản nhiên đi ngắm diều của những người khác.
Mất diều, Giang Từ Nguyệt chỉ còn là cái bóng mờ, bất lực nhìn các tiểu thư khác khoe tài.
Ta quét mắt một vòng, vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiêu Trạch hay Tiêu Bạc Ngôn đâu.
Lần này du xuân, nam nữ tách riêng. Nữ tử ở bờ trái, còn nam tử ở bờ phải, bọn họ đang bận chơi trò ném hồ.
Ta ngồi trên bãi cỏ, lặng lẽ trải qua buổi sáng nhàn nhạt.
Đến giờ dùng bữa, mọi người ngồi lại với nhau. Giang Từ Nguyệt không biết đã nói gì với vài tiểu thư mà họ lại muốn thay nàng ta “đòi lại công bằng” cho mình.
Những tiểu thư ấy đều có đôi chút tài hoa, họ lần lượt làm thơ, ngâm nga trước mọi người.
Chủ đề dĩ nhiên là để châm chọc ta là kẻ cay nghiệt, ghen ghét.
Ta lạnh lùng nhìn họ diễn trò, rồi cầm lấy bút, nói: “Các ngươi làm thơ vui vẻ thế, ta cũng góp một bài cho hợp cảnh.”
Mọi người đều nhìn ta như đang chờ xem trò cười.
Khi viết xong, ta đứng lên, dán bài thơ lên thân cây.
Một lũ đàn bà xấu xí,
Miệng mồm đầy lời thối tha.
Đầu óc còn thua con lợn,
Chẳng có mấy đứa tài ba.
…
“Giang Vu!”
Một người trong đám tức giận đến mức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt ta quát: “Ngươi đang mắng ai?”
Ta đảo mắt, cười khẩy: “Đá trúng chó, con nào tru to nhất thì là con đó.”
“Ngươi đúng là vô lễ!”
“Chậc, cũng chỉ biết nói mỗi câu này sao? Ngôn từ của các ngươi nghèo nàn thế đấy à? Không trách được sao các ngươi lại kết giao với kẻ như Giang Từ Nguyệt. Một lũ đầu gỗ, mắng người cũng không nên hồn, cho chó đọc sách còn mắng hay hơn các ngươi.”
Vài tiểu thư giận đến đỏ bừng mặt, lao tới định giật hoa cài trên đầu ta.
“Giang Vu! Ta phải xé nát cái miệng ngươi!”
Ta nào có sợ, liền cùng bọn họ túm tóc, đánh loạn cả lên.
Vốn nam nữ tách riêng, nên đám nam tử ở bờ bên kia không biết chuyện gì đang xảy ra bên này.
Giờ thì tốt rồi, bọn chúng liên thủ đánh ta, tiếng kêu rền vang tựa lợn bị chọc tiết. Chốc lát, đám nam nhân bên kia đều đứng cả lên, hứng thú xem náo nhiệt.
Khi ta đang đánh đến hứng khởi, chợt nghe tiếng của Thái tử vang lên:
“Dừng tay!”
Giọng của Tiêu Trạch không lớn, nhưng tràn ngập uy nghi. Mấy tiểu thư vừa nghe, lập tức buông tay.
“Thái tử điện hạ.”
Không rõ Tiêu Trạch đến từ lúc nào, nhìn thấy cảnh chúng ta đánh nhau, mặt đen lại, từng bước tiến tới, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt bọn ta.
Trận đánh này thật thống khoái! Những cô nương vây đánh ta, mặt mũi đều bị ta cào xước, tóc tai rối bù, bẩn thỉu nhếch nhác, nhìn chẳng khác gì người lấm bụi đường.
Bị Tiêu Trạch nhìn chằm chằm, bọn họ mới sực tỉnh, hổ thẹn che mặt, không dám để người khác trông thấy.
“Giang Vu, trước mắt bao người, lại cư xử như kẻ chợ búa mà xé đánh với người, ngươi còn biết xấu hổ là gì không? Lại đây!”
Sao cơ? Nhiều người đánh nhau thế này, cớ gì chỉ mình ta bị mắng?
Ta tức đến mức không nhúc nhích.
Tiêu Trạch bước thẳng tới, nắm chặt cổ tay ta, gần như kéo lê ta vào rừng.
“Ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!”
Tiêu Trạch thả tay, giận dữ nói: “Giang Vu, nhìn ngươi xem, trông ra thể thống gì? Chẳng hề biết giữ lễ nghi! Hôm nay ngươi gây ầm ĩ như vậy, không sợ mất mặt hay sao?”
Ta bật cười giận dữ: “Mất mặt? Ta còn gì để mất? Danh tiếng của ta đã sớm hỏng rồi, đánh nhau thêm chút cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ngược lại là bọn họ kia, đều là tiểu thư nhà danh giá, coi danh dự như sinh mệnh. Nay bị ta đánh đến nhếch nhác thế kia, cả đời này e sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi còn tự hào?”
“Đương nhiên là tự hào! Ai để tâm người khác thì kẻ đó thua. Ta không thiệt thòi gì, sao lại không được đắc ý?”
Tiêu Trạch cứng họng.
“Ngươi thật hết thuốc chữa! Với tính tình này, ai dám lấy ngươi?”
“Đó đâu phải việc của ngươi? Liên quan gì đến ngươi chứ?”
Hắn ta nghẹn lời, một lát sau mới lạnh giọng: “Hoàng hậu là dì của ngươi, cô cũng coi như biểu ca của ngươi, sao lại không có liên quan?”
Ta cười khẩy: “Biểu ca không cần bận tâm. Tổ mẫu ta đã định sẽ gả ta cho một vị công tử Lâm gia. Mấy ngày nữa người của Lâm gia sẽ đến phủ ta bàn chuyện hôn nhân. Vị công tử ấy tính tình hòa nhã, chắc chắn sẽ không để bụng chuyện này đâu.”
Tiêu Trạch sững sờ.
Hồi lâu mới khó tin hỏi: “Tháng trước, ngươi còn thề sống thề chết chỉ muốn gả cho ta. Sao giờ lại tính chuyện nghị thân với người khác?”
“Điện hạ, chuyện ấy đã qua từ lâu. Lần trước ở trong cung, ta đã nói rõ với ngài rồi. Ta không thích ngài, cũng không muốn phí thêm thời gian nữa.”
“Ngươi …. ngươi đúng là đồ bạc tình!”
“À đúng đúng! Ngài nói phải lắm!”
Ta liếc hắn ta một cái, ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc bước đi.
Mặt ta đã lấm lem, chẳng còn hứng thú chơi đùa, bèn bực bội đi về phía xe ngựa. Chiếu Bích thấy vậy liền vội vã chạy đến đón.
Sắp đến nơi, bỗng một bàn tay kéo lấy tay áo ta, lôi ta vào sau tán cây.
Ta hoảng hốt, nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt, vội đưa tay che mặt.
Tiêu Bạc Ngôn cười khẽ: “Che làm gì? Ta đã thấy hết rồi.”
Ta ngượng ngùng thả tay xuống, khẽ hỏi: “Ngươi nãy giờ ở đâu? Sao ta không thấy ngươi?”
“Ta không thích náo nhiệt, nên ở nơi yên tĩnh.”
“Đã không thích náo nhiệt, sao lại đến đây?”
“Thái tử sai bảo, không thể không đến.”
Hóa ra Tiêu Trạch gọi hắn tới. Quan hệ giữa hai huynh đệ này tốt đến vậy sao?
Ta còn đang suy nghĩ, hắn đã lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho ta.
“Đây là thuốc trị thương tốt nhất. Ta mang theo bên mình, ngươi rửa sạch vết thương rồi bôi vào.”
Mang bên mình suốt năm dài tháng rộng, chẳng phải là vì thường xuyên bị thương hay sao?
Hắn ở Yến Môn, nơi đất lạnh khắc nghiệt, chắc hẳn đã phải trải qua biết bao nhiêu trận đánh đẫm máu, từng bước giành lấy mạng sống mà có được.
Ta nhận lấy chiếc bình sứ nhỏ, nắm chặt trong tay, lòng có chút ngại ngùng: “Ngươi đều thấy ta bắt nạt người khác, thấy ta gây gổ đánh đấm. Ngươi không chê ta là kẻ phong trần hèn mọn, tự xem rẻ bản thân sao?”
“Ta cớ gì phải chê ngươi? Những tiểu thư khuê các, công tử danh môn nơi kinh thành, toàn là hạng giả dối mà thôi. Nhìn ngươi đánh bọn họ, ta lại thấy sảng khoái trong lòng.”
Bất giác, tảng đá trong lòng ta như rơi xuống, ta cười cợt kiêu ngạo đáp: “Thế ngươi đã thấy ta đánh nhau, sao lại không ra tay giúp đỡ?”
Nói xong, ta có chút hối hận, hắn đâu phải là người của ta, dựa vào gì mà đòi hắn giúp đỡ chứ? Ta thật không nên nói đùa như vậy.
Thế nhưng Tiêu Bạc Ngôn lại chẳng có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta vốn nghĩ ngươi nếu đánh không lại, sẽ ra tay giúp ngươi, nào ngờ ngươi lại lợi hại như thế.”
You cannot copy content of this page
Bình luận