Xuân Vô Tận

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tổ mẫu thoáng sững sờ, có lẽ không ngờ ta lại nghe lời như thế. 

 

“Con không lừa tổ mẫu chứ? Trong lòng con, có còn vương vấn Thái tử không?” 

 

“A Vu nếu còn nghĩ đến Thái tử, hôm ấy đã không bỏ mặc người mà chạy rồi.” 

 

Tổ mẫu nhìn ta hồi lâu, rồi khẽ gật đầu. 

 

“Vậy thì tốt. Tay con có đau không?” 

 

Ta mỉm cười, lắc đầu: “Không đau, tổ mẫu đánh không nặng mà.” 

 

“Phải đánh nặng thêm mới phải! Con ấy à, đừng gây thêm chuyện nữa. Chuyện của Giang Dư thị, để tổ mẫu lo liệu, được không?” 

 

Bà hờn trách liếc ta một cái, lại răn đe Chiếu Bích vài câu rồi mới quay về phòng mình. 

 

4

 

Ta bị tổ mẫu nhốt trong nhà để suy ngẫm, không được đi đâu.

 

Cho đến mười ngày sau, Hoàng hậu triệu ta vào cung, nói muốn gặp mặt trò chuyện. 

 

Hoàng hậu hiện tại là cháu gái của tổ mẫu. Bà ta luôn mong muốn ta kết hôn cùng Tiêu Trạch. 

 

Tiêu Trạch không phải con ruột của bà ta, dù được bà ta nuôi từ nhỏ nhưng lại chẳng mấy thân thiết.

 

Thậm chí có phần ghét bỏ. 

 

Ta nghĩ, có lẽ đó cũng là lý do Tiêu Trạch chán ghét mình, bởi hắn ta không muốn bị hoàng hậu sắp đặt. 

 

Trước khi đi, tổ mẫu dúi cho ta một hộp bánh. 

 

“Kiều Kiều, thái tử cũng đang ở trong cung. Lần này con tiện thể đến gặp cậu ấy, xin lỗi vì lần trước đã bỏ mặc cậu ta, đừng để cậu ấy oán hận con.” 

 

Ta mở hộp ra ngửi, mùi thơm nức mũi khiến ta suýt chút nữa chết mê mẩn. 

 

Tiêu Trạch mà cũng xứng? Hừ. 

 

Trước kia, mỗi lần ta vào cung đều mang theo bánh tự tay làm cho hắn ta, vậy mà hắn ta luôn vứt bỏ ngay sau đó. 

 

Bây giờ, dù hắn ta có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng được nếm đồ của ta. 

 

Trên đường vào cung, ta cùng Chiếu Bích đã ăn hết sạch bánh của tổ mẫu, rồi mua vài chiếc bánh thô ngoài phố bỏ vào hộp. 

 

Vào đến Khôn Ninh cung, ta bái kiến hoàng hậu. Bà ta như thường lệ, kéo ta ngồi trò chuyện, thi thoảng lại dò xét xem ta còn có tình cảm với Tiêu Trạch hay không. 

 

Đời trước, ta đã cứu Tiêu Trạch, bà ta liền nhân cơ hội xin hoàng thượng ban hôn. 

 

Nhưng đời này, ta đã bỏ mặc hắn ta, khiến cả thành đều biết. Giờ đây, bà ta có phần khó xử. 

 

Ta giả vờ không hiểu ám chỉ của bà ta, cứ ngây ngô đóng vai kẻ ngốc. 

 

Cuối cùng, hoàng hậu không hỏi thêm được gì, đành bảo ta ra ngoài tìm Tiêu Trạch nói chuyện. 

 

Ta xách hộp bánh ra ngoài, đứng đợi trong ngự hoa viên. Khi tiểu thái giám đi gọi Tiêu Trạch, ta đứng dưới gốc cây, bị gió thổi đến nấc cục. 

 

Mấy con chim sẻ tụ tập dưới đất, nhảy nhót tìm mồi. 

 

Tiếng bước chân vang lên, qua khóe mắt, ta thấy Tiêu Trạch đã đến. 

 

Hắn ta cao lớn, khoác trên mình bộ trường bào đen, vẻ mặt lạnh lùng, trông như một con chó dữ. 

 

Vết thương của hắn ta hồi phục cũng nhanh thật. 

 

Khi ta toan gọi hắn ta, lại đổi ý, bình tĩnh mở hộp bánh ra. 

 

“Ngươi lại mang loại bánh này đến làm gì…” 

 

Hắn ta chưa nói hết câu, ta đã bóp vụn một miếng bánh, rải cho lũ chim sẻ. 

 

Hắn ta nghẹn lời, bàn tay đang giơ ra giữa chừng liền nắm lại thành quyền, thu về. 

 

Trước kia, hắn ta không thích đồ ta mang, nhưng vì sĩ diện nên vẫn nhận, rồi ném đi sau đó. 

 

Lần này, ta khiến hắn ta hụt hẫng, trong lòng bỗng thấy hả hê. 

 

Ta cố nhịn cười, giả vờ như vừa mới trông thấy hắn ta, đặt hộp bánh xuống đất, rồi cúi người hành lễ. 

 

“Thần nữ bái kiến điện hạ.” 

 

“Hừm.” 

 

Hắn ta lạnh nhạt đáp lời, lại bày ra dáng vẻ cao ngạo: 

 

“Giang Vu, nể tình ngươi chủ động nhận lỗi, chuyện lần trước ngươi bỏ mặc cô, cô sẽ không tính toán nữa…” 

 

“Ai nói ta đến nhận lỗi?” 

 

Ta phủi tay, bình thản đáp: 

 

“Lần trước là ngài đuổi ta đi, sau đó ta còn cố tìm người cứu ngài, có gì là sai?” 

 

Tiêu Trạch nghẹn họng, mặt xanh xao. 

 

Hắn ta tưởng ta đến nhận lỗi, nào ngờ bị ta vả thẳng vào mặt, khiến lòng hắn ta bực bội đến tột cùng. 

 

“Vậy ngươi đến đây làm gì?” 

 

“Là nương nương bảo ta đến.” 

 

Ta thở dài, nói thẳng: 

 

“Thật ra, nương nương vẫn luôn muốn gả ta cho ngài. Trước đây, vì muốn nương nương vui, ta mới luôn quanh quẩn bên ngài. Nhưng giờ, ta muốn sống cho chính mình, không muốn lãng phí thêm thời gian cho ngài nữa.” 

 

Đồng tử của Tiêu Trạch co rút lại, không ngờ ta lại nói như thế, sắc mặt hắn ta khi thì xanh mét, lúc lại tái nhợt, nhìn mà thấy thích mắt vô cùng. 

 

“Lãng phí thời gian?” 

 

Hắn ta nghẹn họng, sau một lúc lâu mới buồn bực thốt lên: 

 

“Được, rất tốt! Hy vọng ngươi giữ đúng lời, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa!” 

 

“Tuân lệnh!” 

 

Ta vui vẻ cúi người thi lễ, hớn hở bước đi. 

 

Chẳng đi được bao xa, chợt nhớ ra đã để quên hộp thức ăn, ta liền quay lại lấy. 

 

Vừa rẽ qua góc hành lang, ta vô tình nghe thấy tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Trạch nói: 

 

“Điện hạ, Giang tiểu thư xưa nay đều bám lấy ngài không rời, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Cứ như thành người khác vậy! Chẳng lẽ, trước giờ đều là giả vờ?” 

 

Đang nói xấu ta sao? 

 

Ta liếc mắt nhìn trộm qua. 

 

Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Trạch rất khó coi, tay siết chặt thành quyền, rồi khẽ nhếch môi cười lạnh: 

 

“Chỉ là trò mèo của nữ nhi mà thôi, dùng chiêu này để thu hút sự chú ý của cô. Hừ, ngươi cứ xem, cô sẽ chẳng thèm để tâm, xem nàng ta giả vờ được bao lâu!” 

 

Tiểu thái giám trầm ngâm một lúc, rồi nói: 

 

“Xem ra không giống lắm đâu ạ. Nếu thật sự muốn thu hút ngài, lần trước tiểu thư đã chẳng bỏ mặc ngài mà chạy rồi. Điện hạ, có phải ngài đang tự mình đa tình không?” 

 

Ta thật sự thích tiểu thái giám này, gan không nhỏ chút nào. 

 

Ta bước ra, cất tiếng: 

 

“Ôi chao, ta để quên hộp thức ăn rồi!” 

 

Bước rung rinh khiến bộ trâm cài trên đầu leng keng vang lên như tiếng pháo. Tiêu Trạch vừa nhìn thấy ta, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng. 

 

Hắn ta nhìn hộp thức ăn trên đất, ngượng ngùng lùi một bước: 

 

“Ngươi, sao ngươi mà cứ vụng về thế!” 

 

Giọng hắn ta to nhưng lại chẳng có khí thế gì. 

 

Lời nói sau lưng bị nghe lỏm, dù mặt dày cũng không tránh khỏi xấu hổ. 

 

Tiểu thái giám lén nhìn Tiêu Trạch, rồi cũng đỏ mặt quay đi chỗ khác. 

 

Ta nhặt hộp thức ăn lên, định đi, lại quay đầu hỏi, mắt long lanh vẻ tò mò: 

 

“Hồi nãy điện hạ nói gì mà ‘giả vờ’? Là giả vờ gì vậy, điện hạ?” 

 

Tiêu Trạch sững lại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. 

 

Buồn cười thật. 

 

Ta nhìn hộp thức ăn trong tay rồi nói: 

 

“A, ta hiểu rồi! Điện hạ hẳn là thích hộp này, muốn dùng để đựng đồ chứ gì? Có gì đâu mà phải ngại, nhà ta còn nhiều lắm, tặng ngài đây!” 

 

Không đợi hắn ta kịp phản ứng, ta nhét hộp thức ăn vào tay hắn ta. 

 

Hắn ta miễn cưỡng nhận lấy, khuôn mặt đỏ bừng như mông khỉ. 

 

Ta cúi người thi lễ lần nữa, rồi nhún nhảy bỏ đi. 

 

Đi chưa được bao xa, ta lén liếc mắt nhìn lại, thấy Tiêu Trạch cầm hộp thức ăn, tức giận đập vào mông tiểu thái giám. 

 

5

 

Về nhà, ta không ra ngoài nữa, chỉ tập trung chờ Lâm công tử đến.

 

Đồng thời, ta cũng suy nghĩ cách thuyết phục người nhà chuyển ra khỏi kinh thành. 

 

Đời trước, biên ải thất thủ, man tộc kéo thẳng đến kinh thành, hầu hết người dân trong thành đều không sống sót. 

 

Với sức lực nhỏ bé của ta, không thể nào ngăn được thảm họa đó, càng không thể thay đổi kết cục quốc phá gia vong. Cách duy nhất ta nghĩ đến là khuyên người nhà rời khỏi nơi này. 

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page