Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
Qua vài ngày nữa, mẫu thân con sẽ được ghi vào gia phả và tham gia lễ tế. Việc nhiều lắm, con không cần mệt mỏi thêm nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Phải rồi, kế mẫu của ta đã thành thân với cha được hơn nửa năm, nhưng vẫn chưa được nhập gia phả.
Nhớ đời trước, vào ngày tế lễ, không biết vì sao một tràng pháo lại nổ ngay bên tai khiến ta hoảng hốt kêu lên, trước mặt tộc nhân mà thất lễ.
Ta bị trách là không biết giữ lễ nghi, khiến cha ta mất mặt, nên người hắt hủi ta suốt một thời gian dài.
Trong khi đó, Giang Từ Nguyệt đứng bên cạnh ta lại ung dung không chút kinh hoảng, khiến mọi người hết lời khen ngợi.
Lúc đó ta cho rằng chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Giờ nghĩ lại, e rằng không đơn giản như thế.
Ta giấu kín tâm tư, tiếp tục tỏ ra ngoan ngoãn.
Đêm đến, ta gọi nha hoàn thân cận đến, dặn nàng để mắt thật kỹ đến mẹ con Giang Từ Nguyệt.
Nha hoàn ấy tên là Hoa Chiếu Bích, do tổ mẫu đích thân dạy dỗ, thông minh và nhạy bén, không điều gì có thể qua được mắt nàng ta.
Đời trước, ta nghĩ nàng ta là người tổ mẫu phái đến giám sát mình, nên đối với nàng ta rất lạnh nhạt, đi ra ngoài cũng không cho theo. Đêm nay là lần đầu tiên ta trò chuyện tử tế.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy dường như người đã thay đổi.”
Chiếu Bích khẽ nói trước khi rời đi.
Ta mỉm cười nhìn nàng ta: “Vậy ngươi nói thử xem, ta đã thay đổi thế nào?”
Nàng ta gãi đầu: “Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết rằng tiểu thư đã thay đổi theo hướng tốt hơn… À, không phải là trước kia người không tốt!”
Nói rồi nàng ta bụm miệng, vội vàng chạy đi.
Đương nhiên là thay đổi rồi. Trải qua một lần cận kề cái chết, ta không còn là tiểu thư ngây thơ, chẳng hiểu sự đời như trước nữa.
Đời này, tất cả những ai hại ta, nợ ta, sẽ không được yên ổn.
Quả nhiên ta không nghĩ sai.
Ngày hôm sau, Chiếu Bích nghe được tin tức.
Giang Từ Nguyệt và kế mẫu muốn hại ta.
3
Ngày tế lễ.
Ta được người dìu đến từ đường.
Vì là tiểu bối, ta và Giang Từ Nguyệt đứng ở hàng cuối.
Phần cuối của nghi lễ là đốt pháo và gõ trống.
Khi tộc trưởng đọc xong câu chúc cuối cùng, ta thấy Giang Từ Nguyệt khẽ động tay sau lưng, khóe môi nàng ta thoáng nhếch lên.
Ta cũng cười, che miệng khẽ ho một tiếng.
Chỉ nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng, tiếp đó là tiếng hét chói tai của kế mẫu.
Giang Từ Nguyệt giật mình, kinh ngạc nhìn vào trong từ đường.
Một tràng pháo không biết từ đâu đã nổ tung dưới chân kế mẫu, làm cháy váy và khiến mặt bà ta bị thương.
“Ai da, chuyện gì thế này?”
Ta làm bộ lo lắng, chen lên trước Giang Từ Nguyệt, chạy đến chỗ kế mẫu.
Pháo đã nổ hết, bà ta lăn lộn trên đất, làm đổ cả bài vị, khóc lóc thảm thương.
“Mẫu thân, mau đứng dậy, lau mặt đi. Trước tổ tiên mà thất lễ như thế, sao có thể được!” Ta rút khăn tay ra, vội vàng lau mặt cho bà ta.
Tộc nhân xung quanh dần mất kiên nhẫn, sắc mặt không vui.
“Giang Dư thị, ngươi mau đứng dậy, thế này còn ra thể thống gì!”
Cha ta cũng vội vàng đỡ bà ta dậy, vừa quát hỏi: “Pháo này từ đâu ra?”
“Là… là tỷ tỷ!” Giang Từ Nguyệt vừa khóc vừa chỉ vào ta, giọng đầy căm phẫn: “Lúc nãy tỷ tỷ ho một tiếng, rồi ra hiệu cho người ném pháo vào!”
Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt đều dồn về phía ta.
Con nhóc này thật là, vội vàng đến chẳng phân biệt phương hướng.
Ta chợt ho lên dữ dội.
“Khụ khụ, Từ Nguyệt, muội… muội thật vô lý. Ta thân mang bệnh nặng, ngày đêm ho liên hồi, mọi người đều biết mà. Vừa rồi ta cũng chỉ là không nhịn được mà thôi, bệnh hoạn nào phải lỗi của ta, còn về chuyện muội bảo ta nháy mắt ra hiệu, tuyệt đối không có chuyện đó!”
Cha ta nhíu mày, hướng ra ngoài lớn tiếng: “Cái tên đốt pháo đó đâu rồi?”
“Dạ, tới ngay, tới ngay!”
Vài người nam nhân lôi một thiếu niên tiến tới.
Thiếu niên vừa thấy cha ta, vội vàng cầu xin: “Thúc bá, pháo này không phải con ném đâu. Con chỉ định đốt ở trong sân, ai ngờ… ai ngờ lại bị thằng bé ăn mày kia xông vào giật lấy, gây nên tai họa!”
Nói rồi, hắn ta chỉ tay ra ngoài cửa.
Một đứa trẻ nhỏ hơn hắn một chút đang trốn sau cửa, mặt mày cười tươi nhìn vào trong. Thấy mọi người nhìn mình, nó liền nhanh chân bỏ chạy.
Có người khẽ nói: “Chắc lại trò nghịch ngợm rồi? Con cái nhà ai mà nghịch ngợm quá, người lớn cũng chẳng thèm quản.”
Cha ta nhìn Giang Từ Nguyệt, mặt sa sầm: “Con là thế nào đây? Chẳng có bằng chứng gì mà trước mặt bao người lại dám vu oan cho tỷ tỷ của con!”
Giang Từ Nguyệt sắc mặt tái nhợt: “Cha, con…”
“Còn không mau đỡ nương con dậy, hay con thấy vẫn chưa đủ mất mặt?”
Cha ta giận dữ đỡ Giang Dư thị đứng dậy, hướng trưởng tộc tạ lỗi, hoàn tất lễ nghi cuối cùng rồi mặt mày tối sầm đưa chúng ta về nhà.
Ông tự tay đưa ta về phòng, dặn dò ta phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Kể từ sau khi về nhà, ánh mắt cha nhìn Từ Nguyệt, luôn ẩn chứa vài phần không hài lòng.
Đêm ấy, Chiếu Bích đã mang tiền thưởng cho hai đứa trẻ ban ngày.
Khi trở về, nàng ta cười vẻ mãn nguyện:
“Thật sảng khoái! Tiểu thư, mẹ con Giang Dư thị định hại chúng ta, cuối cùng lại thành ra gậy ông đập lưng ông!”
Lời nàng ta vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của tổ mẫu.
“Ai nói gậy ông đập lưng ông?”
Ta và Chiếu Bích đều giật mình, vội vàng quỳ xuống.
Tổ mẫu chống gậy, nghiêm nghị đứng trước cửa:
“A Vu, gan của con lớn thật đấy!”
Tổ mẫu nhất định đã biết chuyện ta làm.
Bà cả đời ghét nhất những trò bẩn thỉu, bất chính, dù ta có giải thích cũng vô ích.
Vậy nên, ta đơn giản đưa tay lên, thành khẩn nói:
“Thưa tổ mẫu, A Vu sai rồi, người cứ phạt cháu đi.”
“Con biết mình sai ở đâu chăng?”
“Sai ở chỗ… không nên dùng thủ đoạn bất chính để đối phó người khác.”
Lời vừa dứt, tổ mẫu liền cầm roi mây, đánh vào tay ta một cái “chát” rõ đau.
Cơn giận của bà dâng cao, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở.
“Con là một thiếu nữ chưa xuất giá, làm ra chuyện thế này, nếu người ngoài biết được, họ sẽ nghĩ gì về con? Thể diện của Giang gia ta còn biết giấu vào đâu?”
Lại là thể diện. Đời trước, vì thể diện của Giang gia, ta đã phải đóng vai hiền thục suốt cả đời, nhẫn nhịn đến mức nghẹn khuất mà chết.
Nhưng lần này, dù có giận cũng không dám để lộ ra.
Tổ mẫu cũng chỉ vì muốn tốt cho ta, đời này ta không thể làm bà buồn nữa.
“A Vu biết sai rồi.” Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Xem ra, đã đến lúc phải bàn chuyện hôn sự cho con, để rèn giũa tính tình, kẻo lại gây họa thêm.”
Tổ mẫu thở dài:
“Con hãy ở nhà suy ngẫm cho kỹ. Qua ít ngày nữa, công tử nhà họ Lâm ở Lương Thành sẽ vào kinh. Đó là một đứa trẻ tốt, khi cậu ấy đến, con hãy gặp thử xem thế nào.”
Điều phải đến rốt cuộc cũng đã đến.
Đời trước, ta nhất quyết không chịu gặp người ấy. Về sau, Lâm công tử trở thành trọng thần, được phái đến nhậm chức ở nơi xa. Khi kinh thành bị tấn công, gia đình anh ta vẫn bình an vô sự.
Kiếp này, nếu ta thật sự thành thân cùng anh ta, biết đâu có thể sớm dẫn gia đình rời khỏi kinh thành.
Như vậy, cho dù mai sau man tộc phá thành, nhà ta cũng sẽ được an toàn.
Ta gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Vâng, A Vu đã hiểu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận