Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
Tổ mẫu giờ đây chỉ là một bà lão bình thường, nhưng khi còn trẻ, bà từng đánh giặc, cứu nạn dân, được Tiên Đế thân phong làm nữ hầu tước.
Bà là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà ta từng biết.
Ta từng nghĩ rằng bà không yêu thương ta.
Kiếp trước, ta oán trách bà quản mình quá nghiêm khắc, tưởng rằng bà chỉ yêu quý ngoại tôn nữ, không hề thương ta, vì vậy mà xa cách bà.
Sau này, khi bà kiên quyết phản đối ta qua lại với Tiêu Trạch, ép ta phải gả cho một thư sinh nghèo, ta nghĩ rằng bà hại mình, khiến ta trở mặt thành thù với bà.
Chỉ đến khi nhảy xuống thành lâu, ta mới biết thư sinh nghèo năm ấy đã trở thành trọng thần, còn Tiêu Trạch thì không đáng để ta phó thác cả đời.
Nhìn tổ mẫu đầu bạc trắng xóa, lòng ta trăm mối ngổn ngang.
Sao bà lại không yêu ta được chứ? Kiếp trước, hẳn là mắt ta bị mù nên mới hiểu lầm bà.
“Tổ mẫu!”
Ta quỳ sụp trước mặt bà, khóc nức nở: “Kiều Kiều sai rồi, tổ mẫu, Kiều Kiều không nên không nghe lời người.”
Tổ mẫu thoáng sững người, rồi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ôm chặt lấy ta, đôi mắt già nua ngấn lệ, run run hỏi:
“Kiều Kiều, con vừa gọi ta là gì?”
“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Ta vừa nức nở vừa ôm chặt bà.
Kiếp trước, ta và bà không hòa thuận, từ khi đến tuổi cập kê, ta chỉ gọi bà là “Lão phu nhân”, chưa bao giờ gọi một tiếng “tổ mẫu” nào nữa.
Ta cũng không ngờ, một tiếng “tổ mẫu” hôm nay lại khiến bà vui đến vậy.
“Tốt, tốt, Kiều Kiều trở về là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Tổ mẫu vui quá!”
Thân hình già nua rõ ràng đang run rẩy, vòng tay ôm ta chặt như muốn hòa ta vào cơ thể bà.
“À, đúng rồi tổ mẫu, ta còn chưa cảm tạ ân nhân đã cứu mình trở về!”
Ta lau nước mắt, vội vàng kéo tổ mẫu vào trong nhà, lấy một hòm vàng từ đầu giường.
Nhưng khi chạy ra tới cửa, ta chỉ thấy bên ngoài trống không, chẳng còn bóng dáng ai.
Người ấy đã rời đi từ lâu.
2
Trước khi xe ngựa vào thành, ta đã trông thấy nhóm cấm vệ quân đời trước từng vào rừng tìm Thái tử.
Sau khi trở về, ta đoán Thái tử chắc đã được cứu, hắn ta không chết, hẳn sẽ tới tìm ta hỏi tội.
Suy tính một hồi, ta nhắm mắt lại, ngã vào lòng tổ mẫu, giả vờ ngất xỉu.
Khi lang trung đến xem bệnh, ta mơ màng rên rỉ: “Cứu Thái tử… mau cứu Thái tử…”
Ba ngày sau, thích khách bị bắt, quả nhiên Tiêu Trạch phái người tới truy cứu.
Ta yếu ớt, nét mặt tiều tụy, chậm rãi giải thích: “Là Thái tử điện hạ đuổi ta đi, ta vừa ra ngoài liền muốn tìm cứu viện, nhưng thân thể không chịu nổi, lại ngất đi mất. Ta… ta đã phụ lòng Thái tử điện hạ.”
Kẻ tới truy hỏi còn muốn nói thêm, nhưng tổ mẫu ta đã nện mạnh trượng đầu rồng xuống đất, khiến bọn chúng kinh hãi lùi ba bước.
“Kiều Kiều nhà ta đã bệnh thành thế này, trong mơ còn gọi cứu Thái tử, các ngươi còn muốn thế nào? Một nữ nhi yếu đuối, dù không chạy thì có thể làm gì được? Chẳng lẽ muốn nó lấy mạng đền mới vừa lòng sao?”
“Lão phu nhân, chúng ta cũng là phụng…”
“Phụng mệnh ai, thì để kẻ đó đích thân tới nói!”
“Cáo, xin cáo lui!”
Người Đông Cung bị dọa sợ, vội vã bỏ chạy.
Không trách tổ mẫu ta ngang tàng như thế.
Bà có cháu gái là Hoàng hậu đương triều, bản thân lại được Tiên Đế phong nữ hầu tước, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng phải nể bà ba phần.
“Kiều Kiều không cần sợ, có tổ mẫu ở đây, ai cũng không dám ức hiếp con.”
Bà xoa đầu ta, ánh mắt đầy yêu thương.
Có lẽ chỉ khi ta bệnh, mới có thể thấy bà dịu dàng đến thế.
Bình thường, bà quản giáo nghiêm khắc, chỉ cần một chút vô lễ là phạt đòn ngay.
Kỳ thực, đó cũng là vì thương yêu ta. Nếu bà thật sự không quan tâm, đã chẳng buồn quản ta. Kiếp trước, sao ta lại không hiểu ra chứ?
Lòng ta chua xót, ôm lấy tay bà, ngủ thiếp đi.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, rồi hai bóng người một đỏ một xanh bước vào.
“A Vu, Bồ Tát phù hộ, con bình an trở về rồi!”
Không cần nhìn, ta cũng biết đó là kế mẫu và kế muội của ta, hai kẻ phiền phức.
Chắc họ vừa đi thăm thân nhân trở về.
“Tỷ tỷ không sao là tốt rồi.”
Kế muội rưng rưng lau nước mắt, trông bộ dáng quan tâm ta vô cùng.
Kiếp trước, ta bị vẻ ngây thơ giả dối của ả lừa gạt, đối xử với mẹ con họ hết lòng.
Cho đến ngày thứ ba sau đại hôn, khi ả xuất hiện trên giường Tiêu Trạch, khóc lóc cầu xin ta tha thứ, ta mới nhận ra bộ mặt thật của ả.
Ta nắm chặt chăn, lạnh lùng nhìn họ diễn trò.
Ánh mắt của Giang Từ Nguyệt vừa chạm vào ta, lập tức lộ vẻ hoảng sợ, lùi về bên kế mẫu.
Đúng lúc ấy, thêm một người bước vào, mang theo làn gió lạnh.
Là cha ta.
“Ta đã nói rồi, A Vu không sao, các ngươi gấp cái gì chứ? Suốt dọc đường cứ hối thúc mãi, đến nỗi làm hỏng cả xe ngựa.”
Cha ta gỡ áo choàng xuống, cúi đầu hành lễ với tổ mẫu: “Mẫu thân, nhi tử đã về.”
Tổ mẫu khẽ gật đầu, ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng cũng không trách tội.
Giang Từ Nguyệt nhìn ta, mắt thoáng lóe lên, môi vừa mấp máy định nói gì.
Ta đã đoán được.
Kiếp trước, ả luôn đóng vai ngoan hiền trước mặt cha, cùng kế mẫu châm ngòi ly gián, khiến cha ta đối xử lạnh nhạt với ta.
Ta dần trở thành đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu trong mắt cha, còn ả lại được cha thương yêu hết mực.
Hôm nay, ta nhất định không để ả giở lại trò cũ, để tiểu nhân đắc ý thêm lần nào nữa.
“A Vu bái kiến phụ thân.”
Trước khi Giang Từ Nguyệt kịp lên tiếng, ta đã che miệng ho khẽ vài tiếng, dịu dàng đứng dậy, hành lễ với cha.
Tổ mẫu vội vàng giữ lấy tay ta: “Thôi nào, Kiều Kiều, đang bệnh thế này không cần câu nệ lễ nghi, mau nằm xuống nghỉ đi!”
“A Vu, nằm nghỉ đi.”
Cha ta ngồi xuống bên mép giường, nhìn ta mà thở dài: “Bệnh một trận xong, con lại trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Mắt ta đỏ hoe, vươn tay nắm lấy ống tay áo của cha, khẽ nói:
“A Vu trải qua lần này mới biết trước kia được cha che chở nhiều nhường nào. Cha ơi, A Vu sai rồi, từ nay sẽ không tùy tiện làm bừa nữa, cũng không khiến người phải tức giận đâu.”
Cha ta sững người, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn, một sự trìu mến lâu nay chưa từng thấy lại hiện lên trong mắt ông.
Dù trước kia có bao nhiêu hiểu lầm, chung quy ta vẫn là con ruột của người. Máu mủ tình thâm, cha sẽ không giận ta mãi.
“Nha đầu này, cha chưa từng giận con. Chỉ cần con nhớ lấy bài học này, sau này không tùy tiện nữa, cha mới an lòng.”
Giang Từ Nguyệt đứng một bên, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Nàng ta sao có thể ngờ được, Giang Vu – kẻ từng bướng bỉnh đến cực độ, ngày nào cũng cãi nhau với cha, lại đột ngột thay đổi tính tình như thế.
Kế mẫu lén vươn tay khều nhẹ vào Giang Từ Nguyệt.
Giang Từ Nguyệt giật mình, rồi vội chạy đến bên giường ta, ngồi xuống, nhỏ vài giọt lệ, giọng tha thiết: “Tỷ tỷ không sao, thật là tốt quá. Muội và mẫu thân nghe tin liền vội vàng đến chùa thắp hương, đúng là nhờ Bồ Tát phù hộ.”
Ta cười thầm. Phải vất vả lắm mới trốn thoát được, giờ lại thành công lao của nàng.
Cha ta nghe vậy, quay đầu nhìn nàng ta, hài lòng mỉm cười: “Từ Nguyệt đúng là đứa trẻ ngoan, mấy ngày nay lo cho tỷ tỷ đến ăn ngủ không yên, cũng cực khổ rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận