Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
[Phiên ngoại: Nữ Hầu tước]
Cả cuộc đời, lão phu nhân Giang gia làm hai việc khiến cả thiên hạ phải lưu danh.
Việc thứ nhất, là vào ngày đại hôn với thế tử của phủ Hồng Công, bà xé nát áo cưới, nhảy sông đào hôn.
Việc thứ hai, là sau khi gả cho tướng quân, khi tướng quân tử trận, bà tiếp quản mười vạn đại quân, đánh đuổi Man tộc xa ngàn dặm.
Bằng sức lực của riêng mình, bà đã xoay chuyển tình thế trong cơn nguy cấp, bảo vệ sinh linh muôn vàn.
Sau đó, bà cứu trợ thiên tai, trấn áp loạn lạc, chiến công hiển hách.
Năm ba mươi tuổi, bà được phong làm nữ hầu tước, danh hiệu chưa từng có trong lịch sử, và được ban tặng cây gậy mãng đầu, có thể lên trấn áp thiên tử, xuống trừng phạt quần thần.
Những gì một đời người có thể sở hữu, bà đều đã có, không còn mong cầu điều gì nữa. Nửa đời sau, bà sống chỉ với một mục tiêu duy nhất là bảo vệ những gì mà tướng quân đã trao vào tay bà: Giang gia.
Cả đời lão phu nhân Giang gia danh tiếng lẫy lừng, bà cũng là một người có tính cách cứng cỏi như sắt thép.
Từ sau khi tướng quân mất, hai chữ “mềm yếu” đã không còn liên quan đến bà nữa.
Ngay cả đối với con trai ruột, bà cũng chưa bao giờ dịu dàng.
Cho đến khi đứa cháu gái nhỏ chào đời.
Đứa trẻ này, vừa sinh ra đã mất nương, lão phu nhân Giang gia đành giữ nó bên mình, tự tay dạy dỗ.
Có lẽ vì tuổi già, lòng người cũng trở nên mềm mại hơn.
Khi bà ôm đứa trẻ trong tay, lòng bà rung động.
Đứa nhỏ như một viên bánh dẻo trắng hồng, vừa sinh ra đã biết cười, lão phu nhân nhìn mãi mà không chán.
Đứa bé từng ngày lớn lên, biết đi, biết nói, tinh nghịch vô cùng, luôn nghịch ngợm.
Bà không nỡ trách phạt, nhưng nếu không phạt, lại sợ đứa trẻ sẽ hư, đành nhắm mắt lại, dùng thước gõ nhẹ vào lòng bàn tay bé.
Mỗi lần đánh xong, lòng bà đau đớn vô cùng, nhưng không muốn thể hiện ra, bà về phòng, tự cầm thước gõ vào tay mình thật mạnh.
Lão phu nhân Giang gia thích nghe cháu gái đọc sách nhất, giọng điệu ngọng nghịu đáng yêu: “Người là lợn, tính vốn thiện.”
Không biết đứa bé có cố tình hay không, mỗi lần đều chọc bà vừa cười vừa giận.
Bà yêu nó như sinh mệnh, thề sẽ dạy dỗ nó thành người, để nó được hưởng phú quý, bình an trọn đời.
Cháu gái bà quả thực cũng khá ngoan ngoãn.
Cho đến năm mười ba tuổi, khi cháu gái vào cung một lần, gặp được Thái tử, thì tâm tính thay đổi.
Lão phu nhân không ưa người hoàng gia, họ là những kẻ bạc tình nhất, cả đời có quá nhiều nữ nhân, bà làm sao đành lòng để cháu gái mình chịu đựng cảnh đó?
Bà hiếm hoi lắm mới đánh nó một trận.
Nhưng dù có đánh thế nào cũng không ngăn được trái tim thiếu nữ rung động.
Trái lại, nàng càng thêm ngang bướng.
Sau đó, con trai bà tái giá.
Cháu gái bà mỗi ngày lại càng trở nên phản nghịch hơn.
Cuối cùng, một ngày nọ, cháu gái nhất quyết đến trường đua ngựa để xem Thái tử, không ngờ gặp phải thích khách, liều mình cứu Thái tử đang bị trọng thương.
Hoàng thượng ban hôn.
Bà không còn cách nào xoay chuyển tình thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu gái bước vào vực sâu.
Bà giận đến mất lý trí, đêm đó phạt cháu gái quỳ trong từ đường suốt một đêm.
Sau đó, bà không gặp con bé nữa.
Cho đến khi con bé gả vào Đông cung, bặt vô âm tín.
Bà tự nhủ, con cháu tự có phúc phần của con cháu, không nên quản con bé nữa.
Nhưng lòng bà không thể buông bỏ, liền luôn sai người đến Đông cung, dò hỏi xem cháu gái sống thế nào.
Nghe nói, Thái tử đối xử lạnh nhạt với con bé, nghe nói, con bé ngày ngày đều khóc.
Bà đau lòng vô cùng, nhưng cố chấp không chịu xuống nước, không muốn tự mình đi tìm con bé.
Chỉ mong rằng, đợi con bé chịu đủ khổ sở, sẽ hối hận mà quay về bên bà.
Nhưng bà không đợi được đến ngày ấy.
Man tộc xâm lấn, Yên Môn thất thủ, kinh thành cũng rơi vào tay địch.
Bà nghe tin Thái tử bỏ lại Thái tử phi, dẫn theo trắc phi chạy trốn, lòng như lửa đốt, thúc ngựa chạy đến tìm con bé.
Nhưng khi bà sắp tới nơi, lại tận mắt thấy con bé nhảy xuống từ lầu thành.
Khoảnh khắc ấy, bà gào khóc không dứt, đau đớn như thể chính mình là người đã chết.
Bà lao đến ôm lấy con bé.
Không ngờ lại nhìn thấy Thái tử.
Hắn ta không biết vì hối hận hay vì lý do gì, mà quay lại.
Bà phẫn nộ mắng hắn ta là đồ nhu nhược, hỏi: “Ngươi chẳng phải đã bỏ rơi con bé để thoát thân sao? Ngươi quay lại làm gì!”
Thái tử khóc ngã xuống đất, nói không ra lời.
“Ta không muốn bỏ nàng… ta… ta đến trễ rồi…”
Bà không muốn nghe lời ngụy biện của hắn ta, vung tay cho hắn ta một bạt tai.
Thái tử phủ phục trên mặt đất, mãi không đứng dậy, cho đến khi người trong cung tìm được hắn ta, dìu hắn ta ra ngoài lẩn trốn.
Triều đình dời xuống phương Nam, lão phu nhân Giang gia cũng đi theo họ.
Về sau, Thái tử đăng cơ làm hoàng đế, bà không thể biết tin tức của thiên tử, chỉ nghe rằng, người cháu kế của bà, tức trắc phi của Thái tử, đã qua đời không rõ ràng trong lãnh cung.
Hai năm sau, lão phu nhân Giang gia qua đời vì u sầu.
Sau khi bà mất, quỷ sai đưa bà đến trước mặt Địa quân, nói rằng bà đã lập nhiều công đức khi còn sống, có thể được phong làm địa tiên, bảo hộ một phương.
Nhưng bà từ chối.
Bà quỳ trước Địa quân, nói rằng mình chẳng có công đức gì, ngược lại đã làm một việc đắc tội lớn lao.
Bà nói, cháu gái của bà chết quá oan uổng, khẩn cầu Địa quân rộng lòng từ bi, cho cháu bà một cơ hội để sống lại.
Địa quân dĩ nhiên không chấp thuận.
Bà đành ngày ngày quỳ xuống cầu xin.
Bà quỳ suốt mười năm, đến khi Địa quân động lòng trắc ẩn, mới đồng ý dùng phúc phần của bà trong mười kiếp sau để đổi lấy cơ hội tái sinh cho cháu gái.
Bà vội vàng dập đầu tạ ơn.
Ngẩng đầu lên, bà thấy mình đã trở về nhà, con trai đang phàn nàn với bà: “A Vu lại đi gặp Thái tử rồi.”
Bà vui mừng khôn xiết, cũng biết ngày hôm đó vô cùng quan trọng, vội vàng ra ngoài tìm Giang Vu.
Nào ngờ, con bé đã tự mình trở về.
Giang Vu quỳ xuống bên đầu gối bà, gọi một tiếng “Tổ mẫu” mà đã lâu lắm rồi bà không được nghe.
Từ đó về sau, Giang Vu tuy vẫn nghịch ngợm, nhưng đối với bà không còn xa cách như kiếp trước.
Bà ngạc nhiên trước sự thay đổi của cháu gái, lại nghĩ rằng có lẽ Địa quân đã giúp con bé tỉnh ngộ, lòng bà vô cùng cảm kích.
Ở kiếp này, bà quyết tâm thay đổi kết cục tàn khốc của việc thành bị phá, nước mất.
Chỉ là, bà đã không còn ở trong triều, cũng không có bằng chứng, không tiện trực tiếp khuyên Hoàng thượng phòng thủ nghiêm ngặt Yên Môn.
Vậy nên, bà nghĩ ra cách thuê tử sĩ giả làm thích khách Man tộc, quấy rối kinh thành.
Chiêu này quả thật có hiệu quả, người trong triều đình bắt đầu chú ý đến Yên Môn đã bị bỏ quên bấy lâu.
Tiếc rằng, bà không ngờ triều đình đã an hưởng quá lâu, người biết đánh trận cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tháng Mười, Yên Môn bị tấn công, thương vong vô số.
Triều đình lại không đủ binh lực để cứu viện.
Bà rất muốn đích thân ra trận, nhưng tuổi tác đã cao, thân thể không còn như xưa, dù có lên tiền tuyến cũng khó mà giành được thắng lợi.
Hơn nữa, nếu bà chết, Giang Vu sẽ ra sao?
Bà sợ nếu kéo dài sẽ lại rơi vào kết cục như kiếp trước, nên dâng tấu xin Hoàng thượng dời đô về phía Nam.
Hoàng thượng đồng ý.
Bà vội vàng trở về thu dọn đồ đạc, nhưng ngay lúc đó, Giang Vu lại dùng tính mạng uy hiếp, đoạt ngựa phi thẳng về Yên Môn.
Lúc này bà mới biết, cháu gái mình lại dành tình cảm sâu đậm cho tội thần ấy đến thế.
Bà sai người đuổi theo, nhưng không kịp giữ con bé lại.
Bà chỉ còn cách quyết định tái xuất chiến trường, đem con bé trở về.
Mọi chuyện chẳng hề dễ dàng, bà không có binh mã, triều đình lại yếu nhược, càng không thể cho bà mượn quân.
Bà đành phải đi vay mượn binh lực từ các phủ, lại dùng hết gia sản chiêu mộ nghĩa sĩ, cuối cùng đến giữa tháng Mười Một, gom đủ nhân mã.
Bà dẫn theo những người này, thẳng tiến trở về Yên Môn.
Nữ hầu tướng đã già, nhưng Man tộc vẫn là kẻ bại dưới váy bà.
Bà lại một lần nữa đẩy lùi Man tộc ra xa mấy trăm dặm, chỉ là, thân thể bà rốt cuộc đã không còn như thời trai trẻ, vừa trở về Yên Môn liền ngã bệnh.
Tội thần ấy tìm không biết bao nhiêu lang y đến chữa bệnh cho bà, bà không nhận ân tình, sợ nhận rồi sẽ phải trao cả cháu gái vào tay hắn.
Bà biết Giang Vu yêu mến Tiêu Bạc Ngôn, nhưng bà không đồng ý. Tiêu Bạc Ngôn là kẻ mang tội, tương lai mịt mờ, sao bà có thể để cháu gái mình chịu khổ?
Mãi đến khi ngày ngày chung sống bên hai người họ, bà mới tận mắt thấy Tiêu Bạc Ngôn đối xử dịu dàng với Giang Vu thế nào, cưng chiều con bé ra sao, lòng bà mới dần dần cảm động.
Qua vài ngày, Tiêu Bạc Ngôn lại quỳ ngoài phòng bà suốt ba ngày ba đêm.
Bà mới thuận thế mà chấp thuận chuyện này.
Bà qua đời vào một ngày xuân.
Khi bà mất, quỷ sai đến đón bà ra đi.
Bà hỏi, liệu có phải bà sẽ bị đưa đến đâu đó để chịu khổ.
Quỷ sai mỉm cười: “Bà là nữ hầu tước có công cứu thế, nếu bà còn phải chịu khổ sau khi chết, chẳng phải thiên đạo bất công sao?”
Bà kinh ngạc.
Quỷ sai nói: “Lấy đi phúc phần mười kiếp sau của bà chỉ là lời dối của Địa quân thôi, vị trí địa tiên này, Địa quân vẫn luôn giữ lại cho bà. Lão phu nhân, bà muốn làm địa tiên ở nơi nào?”
Bà ngẩng đầu, nhìn xuân cỏ trải dài nhân gian, không chút do dự mà đáp.
“Yên Môn.”
(Hoàn)
You cannot copy content of this page
Bình luận