Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
“Ngươi thích ta vì điều gì? Ngươi không nghe người ngoài nói sao? Ta chính là nữ nhân ác độc, tàn nhẫn nhất thiên hạ.”
“Ta có nghe thấy.”
“Để ta nói ngươi biết, những gì họ nói đều là sự thật, ta thật sự rất xấu xa, còn thích bắt nạt người khác!”
Hắn nhìn ta, khẽ mỉm cười: “Ta lại thích ngươi chính vì dáng vẻ bắt nạt người khác ấy.”
Ta ngẩn ra, vội nói: “Ngươi… ngươi là đồ biến thái, đây là tình yêu lệch lạc. Ngươi thích ta chỉ vì… vì ta chưa bắt nạt đến ngươi thôi…”
“Vậy ngươi bắt nạt ta đi.”
“Ngươi điên rồi, điên thật rồi!”
Hắn bật cười: “Vậy cứ xem như ta điên đi.”
Sau đó, hắn đột nhiên hỏi: “Mấy ngày trước, tại sao ngươi lại thu thập thông tin về những nam nhân trong kinh thành, rồi hẹn họ đến trà lâu? Là để… chọn phu cho mình sao?”
“Không phải đâu!”
Ta vội vàng giải thích: “Ta muốn tìm những người có năng lực, có chí lớn, khuyên họ đến Yên Môn trấn thủ biên cương.”
Hắn sững người: “Trấn thủ Yên Môn? Đó là chuyện triều đình phải lo liệu, liên quan gì đến ngươi?”
“Yên Môn là cánh cổng của kinh thành, một khi thất thủ, nhà nước đều tiêu vong, thiên hạ hưng vong, người dân nào cũng có trách nhiệm, ta không thể ngồi yên mặc kệ.”
Hắn im lặng một lúc, rồi mới nói: “Xem ra chuyện này rất quan trọng với ngươi.”
“Đương nhiên, đây là quê hương của ta mà.”
Nói xong, ta lại thấy hối hận, ta nói những lời này với hắn làm gì, hắn chỉ có oán hận đối với nơi này.
Tiêu Bạc Ngôn mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ bảo: “Vào trong đi.”
Rồi hắn khép cửa lại.
Chừng một tuần trà sau, Chiếu Bích và tổ mẫu ta đều đến, Hoàng hậu cũng theo sau.
Việc này nghiêm trọng, nhưng không làm kinh động đến quá nhiều người.
Chuyện này được xử lý kín đáo.
Thái tử mất đức, bị giam trong Đông cung để tự kiểm điểm.
Dù Tiêu Bạc Ngôn đã cứu ta, nhưng vì phạm thượng, đả thương Thái tử, nên hắn bị phạt hai mươi trượng, đợi khi nào có thể đi lại được, sẽ phải rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được quay về.
10
Ngày hôm sau khi ta về phủ, Tiêu Trạch tỉnh lại.
Dù không thể ra khỏi Đông cung, hắn ta vẫn gửi một phong thư.
Trong thư, lời lẽ khẩn thiết, đầy sự hối hận, hắn ta nói rằng hôm qua là lỗi của hắn, hắn ta sai rồi, xin ta tha thứ.
Hắn ta còn nói, dù hành động thô lỗ, nhưng những lời nói đều là chân thành.
Ta không đọc thêm nữa, châm lửa đốt lá thư.
Dẫu không có những oan khuất của kiếp trước, hành vi của hắn ta ngày hôm qua, ta cũng không thể tha thứ.
Nửa tháng sau sự việc ấy, Tiêu Bạc Ngôn rời kinh.
Hoàng thượng chán ghét hắn, lệnh cho hắn phải sớm trở về Miêu Cương.
Sáng hôm hắn đi, ta lén ra cổng nam thành để tiễn.
Nhưng không thấy bóng dáng hắn.
Ta hỏi các binh lính canh cổng, họ mới nói cho ta biết rằng, Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn đã đi ra từ cổng bắc.
“Tại sao lại đi cổng bắc? Đi Miêu Cương chẳng phải ra từ cổng nam sao?”
“Miêu Cương?”
Binh sĩ gãi đầu: “Chẳng phải nói là đi Yên Môn sao?”
Ta sững sờ, vội vã cất bước, chạy về phía cổng bắc.
Chạy đến mức tưởng như lồng ngực sắp nổ tung, cuối cùng cũng đuổi kịp đoàn ngựa đang chuẩn bị xuất thành.
Tiêu Bạc Ngôn cưỡi ngựa đi đầu, dẫn theo đoàn tùy tùng.
Ta chạy điên cuồng lên, chen qua đám đông, bám lấy ngựa của hắn.
“Tiêu Bạc Ngôn!”
Hắn giật mình.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Người… người ta nói ngươi sẽ đến Yên Môn sao?”
Hắn nắm chặt dây cương: “Phải.”
“Chẳng phải ngươi định trở về Miêu Cương sao? Có phải họ ép buộc ngươi không?”
“Không, là ta tự xin Hoàng thượng, cho ta đi trấn thủ Yên Môn.”
“Tại sao?”
Hắn siết chặt tay trên dây cương, cúi xuống nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Hắn hít sâu một hơi, rồi nói: “Vì ở đây vẫn còn một người đáng để ta bảo vệ. Vì người đó, ta nguyện trở lại Yên Môn.”
Ta sững người, không thể thốt nên lời.
“Giang Vu, ngươi phải sống thật tốt, bình an, vui vẻ mà sống.”
Hắn không nhìn ta nữa, siết chặt dây cương, thúc ngựa đi xa.
“Tiêu Bạc Ngôn!”
Ta chạy trong cát bụi, đuổi theo bóng hình càng lúc càng nhỏ, gào lên: “Khi đến nơi phải gửi thư cho ta! Đừng có quên ta!”
Không ai đáp lại.
Cát bụi mịt mù, cuối cùng, ta không còn thấy hắn nữa.
Trở về nhà, tổ mẫu nổi giận.
“A Vu! Ngươi đi tiễn tên tội thần ấy làm gì? Ngươi có biết ngươi làm vậy sẽ khiến Giang gia bị bao nhiêu người nghi ngờ không?”
Ta lặng lẽ nghe những lời trách mắng, đợi đến khi tổ mẫu nói xong, ta mới quỳ xuống đất cúi đầu.
“Tổ mẫu, A Vu biết lỗi rồi, xin tổ mẫu phạt con.”
“Lại nữa, lại nữa, ta phạt ngươi thì có ích gì?”
Nước mắt tổ mẫu rơi xuống, bà bước xuống, ôm ta vào lòng.
“A Vu, Giang gia chỉ còn mình ngươi, ngươi bảo ta phải thương ngươi thế nào đây? Ta có mắng có trách, cũng chỉ vì lo cho tương lai của ngươi, sao ngươi không nghe lời tổ mẫu?”
Ta dựa vào vòng tay bà, khẽ nói: “Con biết mà, tổ mẫu, con đều biết.”
“Nếu ngươi biết, thì nghe lời tổ mẫu, mọi chuyện cứ để tổ mẫu sắp xếp, để ngươi an ổn sống một đời, chẳng tốt sao?”
“Vâng.”
Ta gật đầu, ôm chặt lấy tổ mẫu.
Ta quyết định sẽ nghe lời bà, không khiến bà tức giận nữa, tiếp nhận mọi sắp xếp của bà.
Sau hôm ấy, tổ mẫu lại bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của ta.
Không biết bà nghe tin ở đâu, biết chuyện Lâm Kinh Vũ định về quê cưới nữ tử câm, rồi lại quay về tìm ta để chất vấn.
Ta liền quỳ xuống ngay lập tức.
Chỉ cần ta quỳ đủ nhanh, bà sẽ không kịp nổi giận.
“Xin người đừng làm khó biểu ca Lâm Kinh Vũ nữa, hắn có người trong lòng rồi, tổ mẫu, tìm người khác đi.”
Lần này, bà chỉ thở dài một hồi, rồi tha cho ta, đau đầu một lúc lâu, quyết định chọn một công tử gia đình khác phù hợp cho ta.
Đúng lúc ấy, ta bất ngờ nhận được một lá thư từ phương Bắc.
Tên người gửi trên phong thư là Ngô Tiểu Giang.
Trong giây lát, ta liền hiểu ra, đây là Tiêu Bạc Ngôn dùng tên giả để tránh bị chặn thư.
Ta mở phong thư, bên trong rơi ra vài cành hoa cỏ mà ta chưa từng thấy, vẫn còn phảng phất mùi thơm.
Trong thư, Tiêu Bạc Ngôn tỉ mỉ kể cho ta nghe về Yên Môn, về cuộc sống ở đó, người dân nơi ấy ăn gì, mặc gì, hàng ngày thích làm gì.
Cuối thư, hắn còn chúc ta sớm tìm được lang quân như ý, ngày nào thành thân, nhớ gửi cho hắn một vò rượu.
Ta không ngờ hắn thật sự gửi thư cho ta, ôm lấy bức thư khóc hồi lâu, sau đó vội vã viết thư hồi âm, dặn hắn thường xuyên gửi thư cho ta, rồi nhờ người kín đáo gửi đi.
Hắn nhận được thư, từ đó, quả thật thường xuyên viết thư về.
Về những gì hắn ăn mỗi ngày, những gì hắn nhìn thấy, không bỏ sót chi tiết nào, đều viết cho ta.
Nhờ vậy, trong cuộc sống bình lặng và tẻ nhạt ở kinh thành, ta có một điều để trông đợi, một mối bận lòng.
Những ngày bình yên như thế kéo dài đến tháng Mười, rồi bị phá vỡ.
Vì Man tộc đã bất ngờ tập kích Yên Môn.
Ta không biết rõ tình hình chiến sự, chỉ nghe nói rằng, trong một đêm, thương vong vô số.
Hoàng thượng đã quyết định bỏ Yên Môn, di dời đô về phía Nam.
Điều này có nghĩa là Yên Môn từ nay về sau sẽ rơi vào cảnh trước có quân địch, sau không cứu viện, đường cùng không lối thoát.
Ta như phát điên chạy về nhà, muốn hỏi cha xem điều đó có thật không.
Khi về đến nhà, tất cả mọi người đều đang thu dọn đồ đạc.
Tổ mẫu giữ chặt ta, mắng một trận: “Kiều Kiều! Ngươi làm tổ mẫu lo chết mất, ngươi chạy đi đâu vậy? Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi trước khi mặt trời lặn.”
“Tổ mẫu, triều đình thật sự muốn di dời về phía Nam sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận