Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
Triều đình an ổn quá lâu rồi, phần lớn người trong triều đều đã quên cách chinh chiến.
Cha ta gần đây phiền muộn không thôi.
Ta cũng bắt đầu đau đầu, vốn dĩ không để tâm đến người ngoài, giờ cũng bắt đầu dò hỏi, xem nhà ai có con trai dũng mãnh, có chí lớn, muốn tiếp cận để thuyết phục họ trấn thủ Yên Môn.
Không ngờ việc này lại truyền đến tai Tiêu Trạch.
Trên đường về nhà, hắn ta kéo ta lại, tức giận hỏi ta tại sao lại đi khắp nơi kết giao với nam nhân lạ.
Ta lười cãi nhau với hắn ta, bịt tai lại rồi chạy thẳng.
Chẳng bao lâu sau, cung yến mừng thọ Hoàng hậu được tổ chức, gia đình ta cũng nhận được lời mời vào cung.
Ta thấy đây là một cơ hội.
Dạo gần đây triều đình cũng có chút động thái, nhưng chỉ là chút ít, chưa thực sự coi trọng.
Hoàng thượng hiện tại có vẻ như không còn tin vào chuyện thần quỷ, nhưng thực ra, trong thâm tâm, ngài vẫn rất chú ý.
Nếu không, năm đó, việc vu cổ của Diễm phi đã chẳng làm to chuyện đến thế.
Lần này ta vào cung, chi bằng thêu dệt vài câu chuyện, phóng đại thêm một chút, có lẽ Hoàng thượng sẽ để tâm đến lời ta nói.
Đến ngày yến thọ, ta cẩn thận trang điểm một phen, cùng tổ mẫu tiến cung.
Lần này được mời không chỉ có mỗi nhà ta, mà hầu như gia quyến của các quan viên từ nhị phẩm trở lên đều có mặt.
Ta nghĩ, có lẽ Hoàng hậu cũng muốn nhân cơ hội này để chọn Thái tử phi cho Tiêu Trạch.
Trước khi khai tiệc, ta ngồi phía trước, sau lưng vang lên những lời bàn tán khe khẽ của các nữ quyến.
“Đó chính là Giang Vu sao? Nghe nói, ngày thường nàng ta ngang ngược phách lối, chẳng biết kiêng dè ai, mấy ngày trước còn công khai đánh người nữa.”
“Phải đó, ngươi mới biết sao? Nàng ta rất thích bắt nạt người khác, hiện tại đã nổi tiếng là ác nữ khắp kinh thành rồi. Ngươi có nhớ Giang Từ Nguyệt không? Đã mấy ngày không thấy nàng ấy ra ngoài, có khi nào đã bị Giang Vu hại chết rồi không chừng.”
“A, thật đáng sợ, nghe nói nàng ta đang được đàm hôn, nhà nào mà rước nàng ta chắc là xui xẻo lắm!”
Thật là hoang đường.
Có lẽ mấy tiểu thư bị ta dạy dỗ đã tung tin đồn, xem ra danh tiếng ác nữ của ta đã lan rộng rồi.
Ta thở dài, cúi đầu ăn trái cây.
Bên cạnh, tổ mẫu đột nhiên đặt tay lên tay ta: “Kiều Kiều, đừng để ý đến lời người khác.”
Bà nhìn ta, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: “Người khác nghĩ gì không quan trọng, tổ mẫu biết con không phải người như thế là đủ rồi. Dù chẳng ai muốn cưới con, thì con cũng luôn có tổ mẫu yêu thương.”
Ta thoáng sững sờ.
Thế gian ai nấy đều coi ta là nhơ nhuốc, chỉ còn một người vẫn tin tưởng ta, làm hậu thuẫn cho ta, thật là may mắn biết bao.
“Vâng.”
Ta mỉm cười, giấu đi ánh lệ trong mắt.
Chừng nửa tuần trà sau, Hoàng đế và Hoàng hậu đến.
Mọi người đồng loạt dâng lời chúc Hoàng hậu thiên thu vạn phúc, rồi tiệc rượu bắt đầu, cùng với các màn biểu diễn tài nghệ của các tiểu thư từ các gia tộc.
Ta ngó quanh một vòng, không thấy Tiêu Bạc Ngôn đâu.
Chợt nhớ ra với thân phận của hắn, có lẽ không thể đến những nơi thế này.
Còn Tiêu Trạch, có vẻ rảnh rỗi, ngồi dưới Hoàng đế và Hoàng hậu, lặng lẽ uống rượu, chẳng để ý gì đến các màn biểu diễn, ánh mắt lại cứ thường xuyên liếc về phía ta.
Ta lo sợ hắn ta sẽ làm khó dễ.
Nhưng hắn ta không làm gì cả, uống cạn đến hai bình rượu thì cũng biến mất.
Ta ăn nhiều trái cây, chốc lát sau thấy mắc tiểu, liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi để đi giải quyết nhu cầu.
Khi đi đến con đường nhỏ trong hoa viên, ta đột nhiên nghe thấy giọng của Tiêu Trạch.
Giọng hắn ta nồng nặc hơi men, dường như rất phẫn uất.
“Đừng cản cô, cô… còn có thể uống.”
Bên cạnh, một tiểu thái giám lo lắng: “Điện hạ, ngài nên về nghỉ ngơi một lát, ra ngoài trong bộ dạng này, e rằng không thích hợp.”
“Cô là Thái tử, ai dám nói cô không thích hợp? Đêm nay, nàng thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô lấy một lần, ngươi tin nổi không? Cô nhất định phải hỏi cho rõ!”
Hỏi ai chứ?
Ta còn đang thắc mắc, thì hai người họ đã đi thẳng về phía ta.
“Giang Vu?”
Tiêu Trạch nhìn thấy ta, lảo đảo bước tới, nắm chặt cổ tay ta: “Ngươi, ngươi ra ngoài làm gì?”
Ta giật mình, vội nói: “Ta mắc tiểu, đi ra ngoài giải quyết, ngươi mau buông ta ra!”
“Xuất cung? Tại sao lại muốn ra khỏi cung? Cô không cho phép ngươi đi!”
Hắn ta có vẻ kích động, mắt đỏ hoe: “Mới ở đây chưa được một canh giờ mà ngươi đã muốn rời đi, ngươi thật sự không muốn thấy cô đến vậy sao?”
Ta không hiểu hắn ta đang phát điên cái gì, ra sức gỡ tay hắn ta ra: “Ngươi đang nói gì vậy! Mau buông ta ra!”
“Không cho ngươi đi, ngươi không được đi, cô là Thái tử, sao ngươi dám trái ý cô!”
Hắn ta kéo mạnh ta vào lòng, như kẻ điên cắn mạnh lên vai ta.
Tiểu thái giám đi cùng sợ hãi đến mức muốn ngăn cản, nhưng lại bị hắn ta đạp một cước văng ra.
“Cút, ai dám cản, giết không tha!”
Hắn ta nắm chặt tay ta, kéo ta vào phía hòn giả sơn.
“Buông ta ra! Buông ra!”
Ta hoảng sợ, gào lên kinh hãi, nhưng hắn ta đẩy ta ép vào tảng đá, xé rách ngoại bào của ta.
Hắn ta cúi đầu, muốn hôn ta, bất chấp việc ta liều mạng giãy giụa.
Ta không thể thoát ra được, chỉ biết bật khóc.
“Ta xin ngươi buông tha cho ta, Tiêu Trạch, đừng chạm vào ta.”
“Ngươi… ngươi dựa vào cái gì mà cự tuyệt cô?”
Ánh mắt hắn ta điên cuồng, trong mắt rưng rưng lệ: “Là ngươi nói cả đời này không gả ai ngoài cô, vậy mà quay lưng bỏ cô đi, ngươi dựa vào cái gì?
Đúng, trước kia cô đã đối xử tệ với ngươi, nhưng đó là vì cô tưởng ngươi là gián điệp do Hoàng hậu sắp đặt. Giờ cô biết ngươi không phải, Giang Vu, vì sao ngươi lại đột nhiên không còn thích cô nữa?”
“Ngươi điên rồi! Buông ra, buông ra!”
Ta gào khóc đến khản giọng, hắn ta càng thêm hung hãn, cắn nát đôi môi ta.
Ghê tởm, ghê tởm đến chết mất.
Đám thái giám bên ngoài không dám xông vào, ta tuyệt vọng đến tột cùng.
Bàn tay ta đột nhiên chạm vào một viên đá, ta nghiến răng, cùng lắm thì đồng quy vu tận, đã chết một lần rồi, ta còn sợ gì chứ.
Ta giơ tay lên, định liều một phen sống chết.
Nhưng Thái tử lại bất ngờ bị một cú đánh vào đầu, ngã nhào xuống đất.
Nước mắt ta lăn xuống, cảnh vật trước mắt dần trở nên rõ ràng.
“Tiêu… Tiêu Bạc Ngôn?”
Hắn cởi áo khoác ngoài, choàng lên người ta, đỡ ta đứng dậy rời khỏi, giọng hắn khẽ run: “Là ta.”
Trong cung có phòng thay y phục dành riêng cho nữ quyến, hắn sắc mặt lạnh lẽo, đuổi hết mọi người ra ngoài, đưa ta vào trong.
“Ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi gọi nha hoàn của ngươi đến mang y phục cho ngươi.”
“Tiêu Bạc Ngôn!”
Ta hoảng hốt kéo lấy hắn.
“Thái tử, Thái tử không sao chứ? Ngươi đánh hắn như vậy, liệu họ có truy cứu ngươi không?”
Hắn không trả lời, hiển nhiên, hắn cũng không chắc chắn.
Ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
“Bởi vì ngươi gặp nguy.”
Đó không phải là câu trả lời, hoàn toàn không phải câu trả lời mà ta mong đợi.
Ta nắm chặt lấy cánh tay hắn, nhìn vào mắt hắn, từng từ từng chữ: “Tiêu Bạc Ngôn, ngươi có phải là… thích ta không?”
Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nắm chặt hai tay, sau đó, từ lồng ngực hắn phát ra một tiếng đáp nhẹ nhàng: “Ừ.”
Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy.
Lúc này ta thật sự không biết có nên vui mừng hay không.
You cannot copy content of this page
Bình luận