Chương 1:
07/11/2024
Chương 2:
07/11/2024
Chương 3:
07/11/2024
Chương 4:
07/11/2024
Chương 5:
07/11/2024
Chương 6:
07/11/2024
Chương 7:
07/11/2024
Chương 8:
07/11/2024
Chương 9:
08/11/2024
Chương 10:
08/11/2024
Chương 11:
08/11/2024
Chương 12:
08/11/2024
Chương 13:
08/11/2024
Chương 14:
08/11/2024
Chương 15:
08/11/2024
Tác giả: Ba tức
Khi nhảy xuống từ thành lâu, ta đã trọng sinh, trở về ngày Thái tử bị thương.
Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, mắt đầy chán ghét: “Chớ động vào Cô, ngươi khiến Cô thấy ghê tởm.”
Kiếp trước, ta từng cõng Tiêu Trạch đang trọng thương thoát khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi.
Không ngờ, ta yêu hắn ta hết lòng, còn hắn ta lại ghét bỏ ta tận xương tủy. Vào ngày thứ ba sau đại hôn, hắn ta đã nạp trắc phi để làm nhục ta.
Sau này, khi quốc phá gia vong, hắn ta bỏ mặc ta, mang theo trắc phi bỏ trốn. Lúc đó, ta mới hiểu lòng hắn ta vốn chẳng bao giờ ấm lại, nhưng tất cả đã muộn màng.
Mang theo hận ý, ta nhảy xuống từ thành lâu.
Kiếp này…
Nhìn Tiêu Trạch đang trọng thương, lại một lần nữa đẩy ta ra, không cho ta lại gần, ta chỉ lạnh lùng cười.
“Vậy thì, cứ ở đây chờ chết đi.”
1
Thái tử ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đầy hận ý của ta, thân mình khẽ cứng lại, tựa như bị dọa cho kinh sợ.
“Giang Vu, ngươi nhìn Cô như thế là có ý gì? Nếu không phải ngươi cố tình tới gần, Cô đã chẳng đẩy ngươi…”
Hắn ta nghiến răng nói, giọng điệu rõ ràng có chút chột dạ.
Kiếp trước, trong trận mã cầu, thích khách bất ngờ xuất hiện, hắn ta bị truy đuổi đến chân vách núi, toàn thân đầy thương tích.
Là ta đã tìm thấy hắn ta, dù bị ghét bỏ, vẫn ngoan cố muốn cứu hắn ta.
Vì cõng hắn ta chạy trốn, tay ta mài đến rướm máu.
Sau khi thành thân, hắn ta nhiều lần chê tay ta đầy sẹo xấu xí, còn nói rằng da trắc phi mịn như ngọc, tay mềm như búp sen, vượt xa ta cả trăm ngàn lần.
Kiếp này, ta sẽ không ngu ngốc thêm lần nào nữa.
Ta bò lên từ hố nước bẩn, lau sạch bùn đất trên mặt, mỉm cười lạnh lẽo, cúi người hành lễ với hắn ta.
“Vì điện hạ chán ghét dân nữ, vậy dân nữ sẽ không làm phiền điện hạ thêm nữa.”
Tiêu Trạch, ngươi xem, không phải ta không cứu ngươi, mà là chính ngươi không muốn sống.
Ta vung tóc, xoay người bước đi.
Thái tử ngỡ ngàng, vội vàng kêu lên: “Ngươi đi đâu?”
Ta quay lại, cười khẩy: “Tất nhiên là rời xa điện hạ, để không khiến ngài ghê tởm.”
“Ồ, đúng rồi, điện hạ nhớ hạ giọng, coi chừng thích khách vẫn còn ở quanh đây.”
“Cô không có ý đó!”
Ta muốn cứu hắn ta, hắn ta lại đẩy ta ra; khi ta bỏ đi, hắn ta mới nhận ra nếu ta thật sự mặc kệ, hắn ta có thể sẽ chết.
Có những người, quả thật là hèn mọn đến cùng cực.
“Giang Vu, quay lại!”
Hắn ta gấp gáp kêu lên, vô tình động đến vết thương, đau đến rít khẽ.
Ta không bận tâm nữa, lập tức chạy đi.
Tiêu Trạch, ngươi hãy tự sinh tự diệt tại đây, cả đời này ta sẽ không còn chút liên can gì với ngươi.
Theo ký ức kiếp trước, ta tránh xa những nơi thích khách sẽ xuất hiện, băng rừng vượt núi, đến được quan đạo về kinh.
Quần áo ta đã rách nát, đôi giày cũng không biết rơi ở đâu.
Ta đầu bù tóc rối, chặn lại một cỗ xe ngựa đi tới.
Chiếc xe ấy trông cực kỳ giản dị, trước xe chỉ có một lão phu đánh xe và một gã hầu già.
Chắc hẳn là gia đình nghèo khó, thanh bần.
“Lão bá, có thể cho ta đi nhờ một đoạn không?”
Ta bám vào đầu xe, khẩn cầu nhìn lão phu.
Lão vẻ mặt khó xử: “Chuyện này, phải hỏi công tử nhà ta mới được.”
Công tử kia chắc đang ngồi bên trong xe.
Ta ngó nghiêng, hướng vào trong gọi lớn: “Công tử, tiểu nữ lạc mất người thân, giữa rừng núi hoang vu, không thể tự mình về được. Công tử có thể cho tiểu nữ đi nhờ một đoạn không?”
Sau vài hơi thở, từ trong xe truyền ra giọng nam trầm lạnh lẽo: “Tại sao ta phải giúp một nữ tử lai lịch bất minh?”
“Ta không phải kẻ lai lịch bất minh. Ta là cháu gái đích tôn của Bình An hầu ở kinh thành. Nếu công tử cứu ta, Bình An hầu sẽ trọng thưởng.”
Trong xe, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Ta nghe nói kinh thành rất xem trọng lễ nghi nam nữ. Ngươi và ta đồng hành, chẳng phải sẽ làm ô uế thanh danh của ngươi sao?”
Hử?
Xem ra họ từ nơi khác tới, nên xe đi đường dài mà rách nát thế này.
“Không sao, ngươi cưới ta là được rồi.”
Trời sắp tối, nếu hắn không cho ta đi nhờ, ta chẳng thể tự mình quay về.
Ta dùng sức leo thẳng lên xe.
“Ôi! Cô nương!”
Lão phu không ngăn được, mắt trừng trừng nhìn ta chui vào xe.
Ta vừa vén màn xe, liền thấy một gương mặt tuấn tú lạnh lùng hiện ra trước mắt.
Lạ thật, công tử nhà nghèo này tuy ăn mặc giản dị, nhưng phong thái lại cao quý bức người.
Đôi mắt dài và sâu thẳm tựa như ẩn chứa cơn gió lạnh từ Bắc địa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cô nam quả nữ ngồi cùng xe, nếu để người khác thấy, ngươi không sợ bị dị nghị sao?”
Ta khựng lại một chút, rồi mỉm cười ngồi xuống đối diện hắn.
“Nếu vậy, chi bằng chúng ta lập tức đính thân, không ai nói được gì. Công tử phong độ tuấn tú, tiểu nữ cũng chẳng kém sắc, thật là trời sinh một đôi, chẳng ai thiệt thòi.”
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt lấm lem của ta, khẽ mỉm cười.
“Cười gì? Rửa sạch sẽ rồi, ta rất xinh đẹp đó.”
Hắn vung tay, một tấm khăn trắng tinh rơi xuống trên đầu gối ta.
Ta chưa kịp cảm tạ, hắn đã quay đi, nhàn nhạt nói: “Nhà ngươi ở đâu, nói với Phúc bá một tiếng.”
Rõ ràng là không muốn để ý đến ta nữa.
Người này thú vị thật.
Ta nhặt khăn lên lau mặt, rồi vén màn báo địa chỉ cho lão phu.
Ta đang định tiếp tục trò chuyện với hắn, thì thấy ánh mắt hắn khẽ trầm xuống, vung tay, màn xe liền thủng một lỗ. Bên ngoài vang lên tiếng thứ gì đó rơi xuống.
Chốc lát sau, lão phu nói: “Công tử, chết rồi.”
Hắn nhắm mắt lại: “Ừ, đi thôi, không cần để ý, sẽ có người tới thu dọn.”
Chết rồi? Chết cái gì?
Ta tò mò nhìn ra ngoài, nhưng nghe hắn nhàn nhạt ngăn lại: “Tốt nhất đừng nhìn.”
Có lẽ hắn nghĩ ta sẽ sợ hãi.
Nhưng ta đã thấy rồi.
Một hắc y nhân, trán bị ghim trúng phi tiêu, đã nằm bất động.
Chuyện nhỏ thôi, chắc là thích khách đuổi theo từ trước.
Nhìn hắn nhắm mắt dưỡng thần, ta thầm nghĩ: Người này quả thực lợi hại, nếu theo hắn, có lẽ ta sẽ giữ được mạng.
Ta buông màn xuống, chỉnh trang y phục, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Trước khi trời tối, xe ngựa đã vào tới kinh thành, dừng lại trước cửa nhà ta.
Ta hướng hắn cúi đầu thi lễ: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, để tiểu nữ ngày sau đến tạ ơn.”
Người nọ chỉ khẽ vén màn xe, lạnh nhạt đáp: “Chuyện nhỏ mà thôi, về đi.”
Chán thật.
Xem ra hôn sự này không thành được rồi.
“Vậy công tử đợi ở đây, chớ đi, lát nữa ta sẽ ra tìm ngươi.”
Ta dặn dò hắn vài câu rồi vén váy, nhảy xuống xe ngựa.
Tiểu tư canh cổng trông thấy ta, thoáng sửng sốt, nhận ra sau một hồi, liền vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cất tiếng hô lớn: “Đại tiểu thư đã trở về! Đại tiểu thư đã trở về!”
Chẳng bao lâu, một đám nha hoàn và gia nhân từ trong phủ xông ra, mang theo chăn, quấn ta lại thật chặt.
“Tiểu thư, người cuối cùng cũng trở về! Lão phu nhân lo đến muốn phát bệnh rồi!”
Nhũ mẫu khóc không thành tiếng, vừa dìu ta vào trong, vừa lớn tiếng gọi: “Lão phu nhân! Đại tiểu thư đã về rồi!”
“Kiều Kiều!” Phía trước vang lên một tiếng gọi khàn khàn.
Lão phu nhân của Giang phủ, cũng là tổ mẫu của ta, mắt đẫm lệ, thân hình run rẩy bước tới.
Ta chưa bao giờ thấy bà khóc.
You cannot copy content of this page
Bình luận