Vương Phi Mỗi Ngày Đều Muốn Hòa Ly

Tô Nhàn bị đánh

Chương trước

Chương sau

Hàn Vương tuy là người kiêu ngạo, nhưng phong thái lại hùng vĩ tựa như  Ngọc Sơn, dung mạo càng khiến tạo hóa phải ghen tị, xứng đáng là đệ nhất mỹ nam kinh thành.

Con người vốn không hoàn hảo, đám nha hoàn trong phủ dù ít hay nhiều  cũng đều có chút khuyết điểm. Như Thu Cúc kia tuy nghe lời hành động nhanh nhẹn, làm việc hiệu suất cao, phân phó việc gì cũng xử lý gọn gàng nhưng lại cứng nhắc không biết suy nghĩ xa.

Thanh Nguyệt  là người tâm tư tinh tế nhất trong đám nha hoàn, được cả phủ phủ từ trên xuống dưới yêu mến , lại nói nàng thăm dò tin tức rất có thủ đoạn. Nhưng nàng cũng có khuyết điểm chí mạng là cực kỳ yêu mỹ nhân, mỹ nhân nào cũng mê nhiều lúc vì ngắm mỹ nhân mà quên cả chủ tử phạt bao nhiêu cũng chẳng chừa, lần sau vẫn tái phạm.

Thanh Nguyệt  bước vào phòng  ngồi xổm trước mặt Tạ Chỉ Lan, mắt lấp lánh: “Tiểu thư, việc hôn nhân này ta thấy  cực kỳ tốt nha! Khắp kinh thành… à không, khắp Đại Ngụy, làm gì  có nam tử nào sánh bằng nhan sắc Hàn Vương.Hắn i sinh ra đã tuyệt mỹ như vậy, gả cho ai cũngkhoong phí, chỉ có hắn mới xứng với tiểu thư. Nô tỳ  thề, tuyệt đối không nói dối! Nếu tiểu thư kết làm phu thê  cùng hắn lão phu nhân không lo tiểu thư biếng ăn nữa – nhìn gương mặt đó của hắn chắc chắn tiểu thư sẽ ăn thêm được hai bát cơm!”

Những lời này, cũng chỉ có nàng dám nói, Tạ Chỉ Lan bật cười lắc đầu: “Ta xem ngươi mới là người muốn ăn thêm hai bát cơm ấy chứ?”

Thanh Nguyệt cười hì hì: “Tiểu thư cứ đồng ý đi mà~”

Trong mộng, Thanh Nguyệt cũng từng làm thuyết khách, nhưng Tạ Chỉ Lan vốn chẳng coi trọng nhan sắc, lời nói ấy nàng cũng  không để trong lòng.

Lúc này, Tạ Chỉ Lan không thẳng thừng cự tuyệt, mà liếc nhìn Quế Tâm đứng dưới hành lang, khóe môi đỏ khẽ nhếch: “Hắn đúng là tuấn mỹ… chỉ riêng gương mặt ấy thôi, gả cho hắn cũng chẳng thiệt.”

Thanh Nguyệt mừng rỡ: “Đúng vậy đúng vậy, chính là đạo lý này!”

Quế Tâm dựng tai nghe rõ từng lời, tim đã lạnh hơn phân nữa, nhân lúc đi lấy đồ ăn lén kể lại với Xuân Thảo.

Xuân Thảo vừa về phòng, liền tìm cớ gọi Thu Cúc kể lại chuyện này với Tô Nhàn: “Tiểu thư, ả Thanh Nguyệt kia lại một mực tán dương Hàn Vương, nếu Tạ tam tiểu thư thật sự gả cho Hàn Vươn chẳng phải là  ngài uổng công lắm sao?”

Tô Nhàn đi vòng quanh phòng mấy vòng, nhờ người chuyển lời cho Tần Chí rồi cũng tìm cớ ra khỏi phủ. Nàng không biết, trong bóng tối có một đôi mắt lặng lẽ dõi theo.

Vừa lên xe ngựa, Tạ Chỉ Lan đã nhận được tin, nàng liền  bảo Thanh Đại tìm một tờ giấy Tuyên Thành bình thường, dùng tay trái viết vài dòng chữ rồi gọi Thanh Nguyệt đến.

Kinh thành phồn hoa, đường phố đông đúc , Tô Nhàn mua xong đồ giả vờ mệt mỏi vào quán trà nghỉ chân. Nàng ta cẩn thận nhìn quanh, thấy không có người quen mới nhẹ nhàng kéo váy lên lầu hai.

Lầu hai yên tĩnh, có sáu gian sương phòng. Tô Nhàn đến phòng mang chữ “Hoàng”, đẩy cửa vào, thoáng thấy bóng dáng cao lớn  của nam tử.

Người ấy mặc áo suông văn trúc màu xanh lơ, trên đầu cài trâm ngọc trắng, phong thái ôn nhu như trăng sáng. Nhưng khi quay lại, gương mặt lại lạnh lùng vô cảm: “Thời điểm  này đáng lẽ phải cẩn thận hơn, sao lại hẹn ta ra đây?”

Tô Nhàn hiểu tình thế cấp bách nhưng nàng ta cũng nhớ hắn  da diết. Từ hôm gặp hắn thoáng qua trong lễ tân phong Trạng Nguyên, nàng ta liền quên không dứt.

Nàng ta không vòng vo nói: “Hiện Hàn Vương cũng đến cầu hôn, lời đồn lại nghiêng về phía hắn. Ta sợ ngươi thất bại, chủ tử trách tội nên phải nghĩ cách khác.”

Tần Chí cúi mắt im lặng, từ khi nhập kinh  lấy hôn nhân làm bàn đạp để lấy lòng người kia, hắn ta đã không còn đường lui. Dù vậy, hắn  cũng không muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu với một nữ tử  vô tội.

Hắn ta  thản nhiên nói: “Tạ tiểu thư ít khi ra phủ, ta đã cầu hôn hai lần. Nếu dùng thủ đoạn khác chỉ tổ mang thêm  tiếng xấu. Phiền Tô tiểu thư giúp đỡ thêm, nếu thành thì  chủ tử tất  có hậu tạ.”

Dạo gần đây lòng Tô Nhàn luôn phức tạp. Vừa mong Tần Chí thành công để đạt được điều mình muốn, vừa sợ hắn thật lòng với Tạ Chỉ Lan. Giờ thấy thái độ lạnh nhạt, trong lòng nàng lại dâng lên niềm vui khó tả.

Hai người  vừa bàn xong, Tô Nhàn định rời đi thì bên ngoài bỗng nổi lên ồn ào. Một phụ nhân muốn xông vào liền bị Xuân Thảo chặn lại.

Xuân Thảo khinh khỉnh nhìn người phụ nhân áo vải thô, chỉ đeo một chiếc vòng phỉ thúy tầm thường: “Tiểu thư ta đang nói chuyện với bằng hữu người không liên quan tránh xa! Không muốn chết thì cút ngay cho ta!”

Tần mẫu cũng khôn phải dạng vừa, thấy tiểu nha hoàn kia hỗn xược, bà tức giận tát một cái “bốp”: “Tiện tì từ đâu chui ra dám chặn đường ai? Biết điều thì tránh ra một chút!”

Tần mẫu quanh năm làm việc, Xuân Thảo bị tát lảo đảo lui về  mấy bước. Tần mẫu xông thẳng vào phòng , vốn khi nhận được thư nặc danh kia, bà không tin tiểu tử nhà mình dám gặp người trong  giang hồ, sợ hắn sa ngã làm hỏng tiền đồ. Ai ngờ hắn vậy mà thực sự ở dây.

Tần mẫu không tin vào mắt mình.

Bà khổ cực nuôi hắn  ăn học, dùng bao thủ đoạn để hắn  thành tài. Giờ hắn  vừa đỗ đạt đã vướng vào tiểu thư hư hỏng? Bà xông tới, một tay cào rách mặt Tô Nhàn, tát “đét” một cái: “Con tiện nhân này, dám giữa ban ngày quyến rũ con trai ta!”

Tần Chí chỉ kịp ngăn cái tát thứ hai: “Nương , không phải như người nghĩ!”

Mặt nóng bừng, Tô Nhàn rên lên đau đớn, tay liền chạm vào máu cả người nổi điên lên. Nhưng trước mặt là mẫu thân  Tần Chí, nàng ta chỉ biết khóc lóc yếu ớt: “Bá mẫu, người  hiểu lầm rồi…”

Tần Chí ra hiệu cho Xuân Thảo đóng cửa nhưng lời bà ta đã khiến các phòng bên vang lên xì xào, đám thiếu niên háo sự đã dỏng tai nghe từ lâu.

Hạ Ngọc Hề – nhị biểu ca của Tạ Chỉ Lan – gõ quạt vào tay cười: “Sao giọng này quen thế? Sắp có kịch hay để xem rồi.”

Đám thiếu niên nhiều chuyện lập tức ùa ra: “Đi, đi xem thử !”

Một đám nười  ồn ào xô đến, Xuân Thảo không ngăn nổi. Khi cửa phòng bị đẩy mở, Tần mẫu vẫn còn  đang mắng chửi: “Phi! Con gái nhà lành, ai lại lén gặp  nam nhân ở quán trà? Chắc chắn là tiểu tiện nhân này câu dẫn con ta “.

Bà ta  quay lưng vào cửa, không thấy đám người hiếu kỳ đang đứng nhìn.

Mười mấy thiếu niên cười khẩy đứng ngoài cửa, Tô Nhàn mặt trắng bệch vội núp sau lưng Tần Chí.

Tần Chí cũng cứng đờ.

Đám người kia cười nhạo: “A, đây  chẳng phải là Thám Hoa lang sao? Hôm trước còn ‘cóc muốn ăn thịt thiên nga’, liên tục cầu hôn Tạ tiểu thư. Giờ lại dây dưa với nữ tử khác?”

Có kẻ tinh mắt nhận ra Tô Nhàn, cười khẩy: “Tô Nhàn, ngươi nhờ Tạ tiểu thư mới được ở lại Quốc công phủ. Giờ lại dính líu với người theo đuổi biểu tỷ ngươi ? Cũng thật vô liêm sĩ quá đi mà!”

Tô Nhàn cứng đờ, máu như ngừng chảy. Nàng ta  ấp úng: “Không… không phải…”

Tần mẫu ngơ ngác nhìn đám đông rồi nhìn Tô Nhàn , bà ta dù sao cũng biết việc xấu trong nhà không thể tiết lộ, giờ có người vây xem, bà ta  như gà mái thu trận liền thu liễm một chút , sợ làm hỏng danh tiếng con trai.

Đám thiếu niên kia cười nhạo: “Không có gì? ? Hay không muốn có người theo đuổi biểu tỷ ngươi ?”

Tần Chí nhanh trí biện minh: “Mọi người hiểu lầm rồi. Ta với Tô tiểu thư trong sáng, lòng ta hướng về Tạ tiểu thư  nhưng không biết sở thích nàng  nên nhờ Tô tiểu thư hỏi thăm. Ai ngờ gây hiểu lầm.”

Lời vừa nói ra nhưng không  ai tin.

Có kẻ cười lớn: “Tạ tiểu thư có bao nha hoàn, sai vặt, muốn hỏi tin tức có thể không tìm được ai? Trai đơn gái chiếc chung một phòng, còn bị mẫu thân yêu bắt gặp. Chậc chậc , chắc không phải lần đầu gặp nhau đi ? Bằng không sao mẫu thân ngươi lại ân cần đuổi tận đến đây?

Tô Nhàn bị cào là thật, Tần Chí không thể cãi

Thanh Nguyệt ẩn trong bóng tối, về phủ liền kể lại câu chuyện sinh động với Tạ Chỉ Lan: “Tiểu thư không thấy bộ dạng thảm hại của Tô Nhàn đâu!”

Trong mộng, sau khi gả vào Tần phủ, Tạ Chỉ Lan từng đối đầu với Tần mẫu, hiểu rõ tính cách bà ta. Khi bày ra kế này , nàng đã đoán trước kết cục của Tô Nhàn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Không lâu sau, Tô Nhàn mắt đỏ hoe trở về An Quốc công phủ, mặt đầy vết thương đến tìm Tạ Chỉ Lan.

Lúc này, Tạ Chỉ Lan đang vẽ mẫu đơn trên giấy Tuyên Thành. Nghe thấy , nàng cũng không buông bút, chỉ thản nhiên: “Bảo nàng ta về đi.”

Thanh Nguyệt ra đuổi Tô Nhàn.

Vẻ mặt thường tươi cười của nàng giờ lạnh như băng: “Phiền biểu tiểu thư về đi ,tiểu thư nhà ta đang nghỉ, không tiện  tiếp khách.”

Tô Nhàn mắt đỏ hoe, năn nỉ: “Có phải tỷ biết tin kia rồi không?  Muội xin tỷ giúp muội  giải thích. Tần Chí kia  vì quá ái mộ tỷ liền cầu hôn hai lân. Hắn không biết sở thích tỷ liền muốn ta  tìm hiểu, ai ngờ  hắn bị kẻ xấu lợi dụng, vu khống…”

Thanh Nguyệt trợn mắt không tin.

Tô Nhàn gật đầu ra hiệu, Xuân Thảo đưa cho Thanh Nguyệt một túi tiền. Sờ độ nặng kia chừng bốn năm lượng, Thanh Nguyệt bỏ vào túi quay vào sân.

Thanh Nguyệt vào nhà sau, liền lục túi tiền ra, theo nguyên tắc “gặp mặt chia đôi”, nàng giữ lại hai lượng một, phần còn lại đem nộp cho Tạ Chỉ Lan, vui vẻ nói: “Tiểu thư giữ lấy một nửa nè . Lát nữa nô tỳ sẽ đuổi cổ nàng ta  đi.”

Tạ Chỉ Lan đem phần còn lại thưởng cho Thanh Đại.

Tô Nhàn đợi gần nửa canh giờ, càng đợi càng hoảng hốt. Mặc dù  trời đông không nắng gắt nhưng đứng lâu ngoài sân cũng thấy  khó chịu. Vì muốn  Tạ Chỉ Lan động lòng, nàng ta liền  cố ý không bôi thuốc lên mặt,  giờ chỉ cảm thấy nóng rát đau đớn. Khi nàng ta sắp hết kiên nhẫn muốn quay về phòng, Thanh Nguyệt mới thong thả xuất hiện: “Tiểu thư vẫn chưa tỉnh, biểu tiểu thư về trước đi.”

Giờ này vốn chẳng phải lúc nghỉ trưa, rõ ràng là không muốn tiếp nàng ta.

Tô Nhàn gượng cười, hạ giọng: “Thanh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi giúp ta giải thích thêm chút nữa đi. Xong việc, ta sẽ đưa tỷ thêm bạc .”

Thanh Nguyệt cười đáp: “Được rồi , biểu tiểu thư cứ về đi.”

Mặt đau nhức, Tô Nhàn định tìm Tạ phụ giải thích nhưng thực sự kiệt sức đành gật đầu quay đi. Vừa ngoảnh lưng, nét mặt nàng ta  lập tức lạnh băng.

Khi Tạ Chỉ Lan sắp hoàn thành bức họa, Thanh Nguyệt bước vào: “Tiểu thư, biểu tiểu thư không về phòng, mà đi thẳng đến tiền viện tìm lão gia rồi.”

Ánh mắt Tạ Chỉ Lan băng giá.

Sáng hôm sau, gã sai vặt  của phụ thân đến Linh Hân Đường bảo nàng sang diện kiến Quốc công gia. Tạ Chỉ Lan nhớ lại giấc mộng – đúng ngày này năm xưa, phụ thân cũng ép nàng lựa chọn. Nàng không muốn thành thân vội, chỉ mong ở lại hai năm hầu hạ tổ mẫu đang bệnh.

Lần đầu tiên nàng quỳ xin phụ thân hoãn hôn sự nhưng hắn thẳng thừng cự tuyệt, buộc nàng phải đưa ra lựa chọn. Nếu không hắn sẽ thay nàng  tự quyết. Khi đó nàng sợ hắn vừa ý Hàn Vương, nàng đành chọn Tần Chí.

Tạ Chỉ Lan theo gã sai vặt vào  thư phòng. Tạ Hiệt mặc áo gấm đen thêu “Tuế Hàn Tam Hữu”, ống tay  thêu viền chỉ vàng, khí thế lạnh lùng lưng thẳng táp trước bàn tám tiên khảm hồng sơn.

Nàng thi lễ: “Phụ thân gọi nữ nhi đến có việc gì?”

Tạ Hiệt gấp công văn lại, rút một quyển sách vừa xem vừa nói: “Con đã cập kê vẫn nên sớm định hôn sự đi . Sau khi rơi xuống nước , người đến cầu thân không nhiều. Ngoài Hàn Vương, chỉ có Thám Hoa lang Tần Chí tạm được. Hai người này đều tuấn tú, con chọn một đi .”

Tạ Chỉ Lan ngẩng mặt: “Phụ thân rõ Tần Chí từng hẹn gặp riêng biểu muội ở quán trà. Một nam nhân như vậy , phụ thân nỡ muốn con chọn ?”

Tần Chí tuy gia thế thấp nhưng có thực lực , tương lai ắt thành rồng. Nếu nàng hạ giá, hắn phải nương tựa phụ thân nàng, đâu dám khinh nhờn.

Tạ Hiệt không thấy việc hôn nhân này có gì bất ổn. Thấy nàng chằm chằm nhìn hắn mới ngước lên: “Con muốn nói gì?”

“Biểu muội giải thích phụ thân liền tin? Nếu nàng thích Tần Chí, sao lại thúc đẩy hôn sự này?”

Tạ Hiệt tưởng con gái chỉ không muốn gả cho Tần Chí: “Con rốt cuộc muốn nói gì?”

Tạ Chỉ Lan lạnh lùng nhìn hắn, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào: “Hay nàng mới là con ruột của phụ thân?”

Mặt Tạ Hiệt giật giật, hiện lên vẻ kinh hãi, nhục nhã như bị bóc trần điều gì. Hắn vốn lạnh lùng ít cảm xúc  nhưng bây giờ  Tạ Chỉ Lan chỉ thấy trước mặt là một người hoàn toàn xa lạ.

 

Không đợi được câu trả lời, nàng quay đi. Khi ra đến cửa, ném lại một câu: “Con chọn Hàn Vương.”

Hết Tô Nhàn bị đánh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page