Tạ Chỉ Tân gõ đầu hắn: “Ngươi không gây chuyện, tam tỷ tỷ đã vui lắm rồi.”
Tạ Chỉ Phong le lưỡi kéo ống tay áo Tạ Chỉ Lan, ủy khuất: “Tam tỷ tỷ, xem đại ca kìa!”
Tạ Chỉ Lan che miệng cười: “Thôi được, ta muốn con vẹt , ngươi mau tích tiền, đến lúc tặng ta một con.”
Tạ Chỉ Phong đắc ý vỗ ngực: “Tỷ cứ chờ.”
Tạ Chỉ Lan buồn cười: “Các ngươi chưa dùng bữa tối đúng không? Ta sai nha hoàn chuẩn bị, các ngươi ở đây ăn rồi đi.”
Tạ Chỉ Tân mỉm cười từ chối: “Muội muội còn bệnh, bọn ta chỉ nhìn ngươi rồi đi. Ngày khác, khi ngươi khỏe chúng ta lại cùng dùng bữa.”
Hắn nói xong, lão nhị và lão tứ đứng dậy, Tạ Chỉ Phong lẩm bẩm: “Mới ngồi, ghế còn chưa ấm.”
Dù vậy, hắn cũng đứng lên. Tam tỷ tỷ sức khỏe yếu, không nên quấy rầy.
Khi ra ngoài, họ gặp Tô Nhàn bước qua cửa tròn. Nàng ta cố ý lấy lòng nên đến đây. Để trông tiều tụy nàng ta mặc bạch yk hông phấn không son
Nàng mỉm cười hành lễ, Tạ Chỉ Tân và Tạ Chỉ Minh đáp lễ đúng phép, tiểu tứ nhét miếng đào hoa tô vào miệng, chậm rãi hành lễ.
Tạ Chỉ Tân ôn hòa nói: “Tô cô nương đến thăm muội muội? Sắc trời đã tối nàng mệt rồi, muội muội nên ngày khác đến.”
Tô Nhàn lấy khăn che miệng, ho khan vài tiếng: “Tạ đại ca cứ gọi ta Nhàn muội muội, ta nghe có động tĩnh sợ xảy ra chuyện nên đến xem tỷ tỷ. Vậy ta mai lại đến.”
Nàng ta vốn mang nét bệnh khí, nay ho khan, mắt đỏ thêm phần đáng thương.
Tạ Chỉ Tân giữ lễ không nhìn nàng ta. Lão nhị chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, không phản ứng. Tạ Chỉ Phong thẳng thắn, xua tay như đuổi chó: “Nhàn tỷ tỷ sức yếu, ra đây làm gì? Ho nặng thế, đừng lây bệnh cho tam tỷ tỷ.”
Tô Nhàn: “…”
Nàng ta đành hậm hực về phòng, thầm nghĩ cả nhà này thật khó lấy lòng.
Hôm sau trời quang, gió tan, thời tiết ấm hơn cúc hoa trong viện mới nở, rực rỡ tươi tắn.
Quế Tâm cười khanh khách bước vào: “Tiểu thư, có bà mối đến, là bà mối nổi tiếng nhất thành đông. Vị Thám Hoa lang này thật có tâm, giờ ngoài kia đồn tiểu thư hỏng thân thể, chẳng ai dám cầu hôn. Hắn vừa đến, lời đồn tự sụp đổ.”
Thanh Nguyệt nói: “Nhà hắn còn chẳng bằng một góc sân tiểu thư. Hắn mà cũng dám mơ tưởng tiểu thư nhà ta ?”
“Đúng vậy, môn không đăng, hộ không đối, lại có lão mẫu đanh đá. Nếu gả cho hắn tiểu thư chịu bao ủy khuất.”
Quế Tâm muốn nói tốt cho Tần Chí nhưng sợ Tạ Chỉ Lan nghi ngờ, đành ngậm miệng lại.
Mẫu thân Tạ Chỉ Lan qua đời năm năm, hiện nhị thái thái Vệ thị quản nội vụ. Hôm nay Vệ thị tự tiếp bà mối, mỉm cười nghe bà ta hết lời khen Tạ Chỉ Lan.
Tạ Chỉ Lan ít tham gia yến tiệc nhưng mỗi năm sinh nhật lão thái thái, nhiều phu nhân đến chúc mừng, nàng luôn bên lão thái thái. Tài mạo song toàn, hành xử đúng mực, nhiều phu nhân yêu thích nàng. Năm qua, người cầu hôn gần như đạp vỡ ngưỡng cửa, nghe nói hoàng tử cũng ưu ái nàng. Vệ thị từng nghĩ nàng có thể làm hoàng tử phi.
Nhưng Quốc công gia muốn nàng bồi lão thái thái nên chậm chạp không định hôn sự. Lão thái thái vì thế từng giận hắn sợ chậm trễ cháu gái. Bà thương Tạ Chỉ Lan nhất, lo nhất là khi rời nhân thế hôn sự của nàng chưa được an bài.
Hắn khuyên mãi lão thái thái mới đồng ý đợi nàng cập kê mới định hôn. Đáng lẽ thời gian này đã định, ai ngờ lại xảy ra chuyện rơi xuống nước.
Khi lời đồn càng lan rộng, nhị phu nhân linh cảm chẳng lành. Nàng từng cố làm sáng tỏ nhưng dân chúng tin lời đồn hơn sự thật. Nàng lo hôn sự Tạ Chỉ Lan bị ảnh hưởng. Quả nhiên, chỉ một Thám Hoa lang nhỏ bé dám cầu hôn?
Qua bao triều đại, chỉ hào môn thế gia đứng vững. Đại Ngụy có ba ngàn năm thế gia, trong đó có nhà ngoại Tạ Chỉ Lan, phụ thân nàng là quốc công gia. Nói ngông cuồng với thân phận nàng, làm Thái tử phi thì cũng xứng đáng. Giờ nàng khó con nối dõi, các phu nhân quyền quý coi trọng dòng dõi, ai dám kết thân?
Nhị phu nhân tiếc cho nàng, tiễn bà mối rồi tự đến thăm Tạ Chỉ Lan. Tính nàng ôn hòa, không tranh đấu, đối xử với thứ tử thứ nữ cũng chẳng khắt khe, thương Tạ Chỉ Lan mồ côi mẹ, luôn xem nàng như con.
Tạ Chỉ Lan thấy nàng thì gọi “thím”, vội đứng dậy.
Vệ thị đè vai nàng, trách yêu: “Ngươi còn bệnh, mau nằm xuống.”
Thanh Đại biết nàng thích bạch trà, tự tay pha hồ bạch hào ngân châm. Trà này từ Phúc Kiến là cực phẩm bạch trà, ngắt hái nghiêm ngặt hiếm có vốn là cống phẩm, nhà kho Tạ Chỉ Lan không nhiều, chỉ khi Vệ thị đến mới dùng.
Vệ thị không nhắc chuyện Thám Hoa lang cầu hôn, chỉ hỏi thăm sức khỏe nàng, có uống thuốc đúng giờ không rồi an ủi: “Đừng sợ, Tiêu thái y diệu thủ hồi xuân, đơn thuốc của ông chắc chắn chữa được cho ngươi.”
Tạ Chỉ Lan lòng ấm áp, cười: “Cháu không sợ, thím đừng lo.”
Dù chỉ là trong mộng, Tạ Chỉ Lan chưa từng quá lo lắng về thân thể mình. Tuy nữ tử xuất giá tòng phu, nếu dưới gối không có con dễ bị hưu bỏ, nhưng nàng không cho rằng giá trị của mình nằm ở khả năng sinh con. Không có con, chẳng lẽ nàng không còn là nàng? Ngày sau, nếu phu quân vì cớ này mà hưu thê thì phu quân ấy nàng cũng không thèm.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái ngói. Trước cửa tiểu viện, hai cây tùng bách đứng hiên ngang tựa như vệ sĩ hộ vệ.
Thanh Đại về nhà một chuyến, khi trở lại phủ, nàng kể những gì huynh trưởng tra được: “Gần đây, Hồng Tâm chỉ tiếp xúc với một nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư, tên Xuân Phượng. Trước đó vài ngày, nàng ta ở lại thôn trang chăm sóc mẫu thân biểu tiểu thư. Hai ngày trước khi tiểu thư rơi xuống nước, nàng ta rời kinh thành. Nghe nói vì chọc giận phu nhân, bị đuổi về quê. Nàng ta đã rời kinh mấy ngày, muốn tìm về e là cần thời gian.”
Tạ Chỉ Lan đã có thể xuống giường, nàng cầm kim chỉ thêu đai buộc trán cho tổ mẫu. Nghe vậy, nàng nói: “Không vội. Khi nào tìm được thì lặng lẽ trói nàng ta về,nhất định pahir để nàng ta sống.”
Bệnh đến như núi lở cũng đi như kéo tơ. Đến ngày thứ bảy Thanh Vũ rời kinh, Tạ Chỉ Lan mới hết ho khan. Hai vị mợ lo cho nàng, tự mình dẫn biểu tỷ và biểu muội đến Tạ phủ thăm hai lần.
Biểu ca còn muốn giúp nàng tra kẻ đứng sau tung tin đồn, nhưng hắn đang chuẩn bị thi hội. Tạ Chỉ Lan chỉ sợ hắn phân tâm khuyên mãi mới khiến hắn từ bỏ ý định.
Thời gian lại chậm rãi trôi qua , khi phong hàn của Tạ Chỉ Lan hoàn toàn khỏi, đã nửa tháng trôi qua Tần Chí lại đến cửa cầu hôn nàng , khiến đám nha hoàn xôn xao. Ngay cả Thanh Chi cũng cảm thán: “Tần công tử đối tiểu thư quả là tình thâm nghĩa trọng.”
Ngày ấy giống hệt trong mộn, vừa uống xong thuốc, Thanh Nguyệt vội chạy đến mắt sáng lấp lánh: “Tiểu thư, Hàn Vương cũng đến cầu hôn!
You cannot copy content of this page
Bình luận