Danh sách chương

Vương Phi Lưu Đày

Chương 7: Ép Ngụy Thừa Nghị Tỉnh

Kết quả bắt mạch của Thẩm Hướng Vãn không khác biệt gì so với đại phu trong phủ và ngự y.

Điều này khiến Triệu Ngọc Bình cùng mọi người vốn dĩ ôm chút hy vọng nhỏ nhoi đều không khỏi thất vọng và đau khổ.

Ngụy Thừa Hách, tuổi trẻ nóng nảy, nhân cơ hội châm chọc vài câu, nhưng Thẩm Hướng Vãn chẳng buồn để ý, trong mắt nàng, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi.

“Phu nhân, người đã không chợp mắt cả đêm rồi, hay là đi ăn chút gì trước đi?” 

Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh bình minh bắt đầu hé rạng.

Ma ma bên cạnh Triệu Ngọc Bình cúi người nhẹ giọng nói.

“Hửm?” 

Triệu Ngọc Bình đang chìm trong bi thương liền khựng lại theo bản năng, sau đó nghẹn ngào đáp:

“Ta ăn không vô.”

Con trai đã thành ra thế này, bà còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ăn uống? 

Không chỉ bà, mà ngay cả Ngụy Thừa Hách và Ngụy Linh Nhi suốt một đêm không chợp mắt, cũng chẳng có ý định đứng dậy. 

Nhìn qua nhìn lại, Thẩm Hướng Vãn trầm giọng khuyên nhủ:

“Mẫu thân, người cứ đi dùng bữa trước đi, ở đây đã có con lo liệu.”

“Ta…” 

Triệu Ngọc Bình định nói bà không có khẩu vị, nhưng Thẩm Hướng Vãn không để bà có cơ hội, trực tiếp bước tới kéo bà dậy:

“Mẫu thân, Vương Gia đã ngã xuống, các người không thể lại ngã xuống theo. Hơn nữa, nếu Vương Gia tỉnh lại mà nhìn thấy các người như vậy, chẳng phải sẽ lo lắng đến chết sao?”

“Nhưng mà…” 

“Không có nhưng mà! Thừa Hách, Linh Nhi, còn không mau đưa mẫu thân đi dùng bữa!” 

Triệu Ngọc Bình còn định nói gì đó, nhưng Thẩm Hướng Vãn lại giành lời trước.

Khi đẩy bà ra ngoài, nàng không quên gọi Ngụy Thừa Hách và Ngụy Linh Nhi.

Người khác không rõ, nhưng nàng lại biết rất rõ, thánh chỉ của hoàng đế về việc tịch thu gia sản và lưu đày chắc hẳn đã trên đường đến vương phủ.

Ăn no rồi lên đường còn hơn là bụng đói mà đi.

Nàng cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện riêng với Ngụy Thừa Nghị. 

“Ta không đi!” 

“Ồ.” 

Ngụy Thừa Hách lại cãi lời nàng như thường lệ, nhưng Ngụy Linh Nhi thì ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.

Thẩm Hướng Vãn quay đầu lại, không kiềm được mà tức giận nói:

“Ngươi đúng là bất hiếu, mẫu thân đã thức trắng cả đêm, chẳng lẽ ngươi còn muốn bà nhịn đói nữa sao?” 

“Ngươi…” 

“Thừa Hách!” 

Nghe vậy, Ngụy Thừa Hách tức đến nhảy dựng, làm bộ sắp nổi trận lôi đình, nhưng Triệu Ngọc Bình vội lên tiếng ngăn cản.

Sau đó bà nắm lấy tay Thẩm Hướng Vãn nói:

“Vãn Vãn, vất vả cho con rồi, chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi.” 

“Người nói gì vậy, Vương Gia cũng là phu quân của con mà.” 

Ý nàng là, chăm sóc Vương Gia là bổn phận của nàng. 

“Ừm.” 

Nhìn dáng vẻ hiếu thuận của nàng, Triệu Ngọc Bình không khỏi thương xót, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, rồi quay sang con trai:

“Thừa Hách, theo ta đi dùng bữa.” 

“Con… được thôi.” 

Dù Ngụy Thừa Hách không cam lòng, nhưng cũng không dám trái ý mẫu thân.

Trước khi rời đi, hắn vẫn không quên trừng mắt nhìn Thẩm Hướng Vãn một cái. 

“Các ngươi lui hết đi.” 

Nhìn bóng họ khuất dần, Thẩm Hướng Vãn trầm giọng ra lệnh cho đám hạ nhân trong phòng. 

“Vâng.” 

Đám hạ nhân không dám kháng lệnh, khom người lặng lẽ rời đi. 

Thấy Thanh Ảnh vẫn đứng trong phòng, Thẩm Hướng Vãn không đuổi người mà đi đến bên giường:

“Ở đây không còn người ngoài, tỉnh dậy nói chuyện đi.” 

“…” 

Người “hôn mê bất tỉnh” Ngụy Thừa Nghị vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Khóe miệng Thẩm Hướng Vãn khẽ giật:

“Đừng giả bộ nữa, hiện tại chúng ta đều là kiến trên cùng một sợi dây, ngươi cứ giả vờ tiếp cũng chẳng còn gì thú vị.” 

“…” 

Đáng tiếc, mắt Ngụy Thừa Nghị vẫn nhắm nghiền. 

“Ngươi ép ta đấy nhé.” 

Vừa nói, trong tay nàng xuất hiện một cây ngân châm. 

“Đừng làm loạn.” 

Ngay khi nàng nhắm đúng huyệt đau chuẩn bị châm xuống, cổ tay bỗng bị nắm chặt.

Thẩm Hướng Vãn ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Ngụy Thừa Nghị.

Trong đáy mắt và khuôn mặt chàng có chút bất đắc dĩ, tựa như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm. 

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?” 

Thẩm Hướng Vãn nhướn mày, rút tay về, cất ngân châm đi:

“Có phải ngươi đang giấu diếm chuyện gì không?” 

Nếu không, tại sao chàng lại giả bộ khí huyết công tâm, thổ huyết hôn mê?

Dựa vào vài lời nhắc nhở của nàng trước đó, rõ ràng không đủ. 

“Ra ngoài trông chừng, không để ai đến gần.” 

Ngụy Thừa Nghị không vội trả lời nàng, mà nhìn về phía Thanh Ảnh.

Hắn lập tức cúi khom người:

“Vâng.” 

“Quả thực ta biết một vài chuyện. Còn ngươi, tại sao lại đột nhiên nhắc nhở ta?” 

Khi bóng dáng cao lớn của Thanh Ảnh khuất khỏi tầm mắt, Ngụy Thừa Nghị ngồi dậy, ánh mắt sâu sắc nhìn thẳng vào nàng.

Người trước mặt hoàn toàn khác xa trong ký ức của chàng, hơn nữa nàng ấy còn biết rằng hoàng đế muốn ám hại chàng ngay trong đêm tân hôn.

Hiển nhiên, bí mật của nàng cũng không hề nhỏ. 

Hết Chương 7: Ép Ngụy Thừa Nghị Tỉnh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Bach

    54404 Ad check và nạp cho mình nhé

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn ấn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé <3 Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn <3 Chúc bạn đọc truyện vui vẻ <3

      1. Cấp 1

        Bach

        54404 mình vừa chuyển khoản tiếp,ad nạp thêm giúp mình nhé

  2. Cấp 1

    linhhong

    Chào dịch giả ạ

  3. Cấp 1

    goodmovie

    ID 6484 minh mới ck 50k thi khi nao moi co pha le

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ ad đã nạp khi nhận đc ting ting rồi ạ

  4. Cấp 1

    goodmovie

    Mở phale cho minh di minh ck r

  5. Cấp 1

    anubis30

    Check dum e kim chong di ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng để lại số ID và thời gian ck để ad hỗ trợ nghen

Trả lời

You cannot copy content of this page