Danh sách chương

Vương Phi Lưu Đày

Chương 13: Kho tàng trống rỗng? 

“Tướng quân, tất cả các kho lớn của vương phủ đều trống trơn.” 

“Tướng quân, nhà bếp và kho bên cạnh cũng hoàn toàn không có gì.” 

“Tướng quân, kho nhỏ ở các viện cũng chẳng có thứ gì.” 

“Tướng quân…” 

Những tốp binh sĩ được phân công tìm kiếm lần lượt quay lại, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Các kho tàng của vương phủ trống rỗng đến mức kinh ngạc, ngoài bốn bức tường và sàn nhà thì không còn bất cứ thứ gì.

Cảnh tượng trống trải ấy khiến người ta không khỏi nghĩ rằng, ngay cả chuột nếu chui vào cũng phải bật khóc. 

“Cái gì?!” 

Điền Nghị giận dữ gầm lên.

Làm sao các kho tàng của vương phủ có thể trống rỗng được?

Chẳng lẽ người trong vương phủ đã đoán được điều gì và âm thầm chuyển hết tài sản đi trước rồi? 

Không thể nào! 

Hoàng đế hạ lệnh xử lý vương phủ rất kín đáo, ngay cả hắn cũng chỉ nhận được thánh chỉ vào giờ Dần hôm nay.

Hôm qua, vương phủ vẫn bận rộn tổ chức hôn lễ cho vương phi, làm sao có thể đoán trước được?

Hơn nữa, tài sản của vương phủ tích lũy qua nhiều thế hệ hẳn phải rất khổng lồ, không thể nào lặng lẽ chuyển đi mà không để lại dấu vết được. 

Hắn thậm chí còn nghĩ đến khả năng kỳ quái hơn:

Có lẽ chuyện này liên quan đến vụ trộm trong hoàng cung.

Không chừng, kẻ trộm đêm qua không chỉ nhắm vào hoàng cung mà còn “ghé thăm” cả vương phủ? 

Điền Nghị không biết rằng, không chỉ hoàng cung và vương phủ, mà ngay cả tướng phủ cũng đang gặp phải tình trạng tương tự, khiến các quan viên phụ trách ở đó cũng mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra. 

“Các ngươi chắc chắn chứ?” 

Giọng nói trầm lạnh của Điền Nghị vang lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào các tốp binh sĩ. 

“Chắc chắn.” 

Các binh sĩ đồng loạt gật đầu, không chút do dự. 

“…” 

Sắc mặt Điền Nghị càng thêm u ám.

Chẳng lẽ lần tịch biên này chỉ để thu về… hư không? 

Nghe những lời trao đổi giữa các binh sĩ, mọi người trong vương phủ đều sửng sốt, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Ngụy Thừa Nghị đang nằm bất động trên xe lăn.

Chẳng lẽ chàng đã tiên liệu mọi chuyện và âm thầm di dời hết tài sản, giấu kín ở nơi nào đó rồi sao? 

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, ánh mắt của không ít người nhìn về phía Ngụy Thừa Nghị liền thay đổi. 

“Không, chúng ta không biết gì cả!” 

Ánh mắt của bọn họ quá lộ liễu, đến mức Điền Nghị cùng đám cấm quân cũng phải chú ý.

Triệu Ngọc Bình vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Việc cất giấu tài sản có thể khiến tội danh của họ nặng hơn, bà tuyệt đối không thể để chuyện này đổ lên đầu gia đình mình. 

Những người này ngu ngốc thật, hay đang cố tình dùng đại phòng làm bia đỡ đạn? 

Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hướng Vãn quét qua từng người, tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy bé An.

Lũ người này thừa biết nếu binh sĩ không tìm được gì, nhất định sẽ kiếm ai đó để trừng phạt.

Họ chẳng khác nào đang đẩy cả đại phòng vào chỗ chết. 

Quả nhiên, Điền Nghị sải bước lớn về phía họ.

Hắn dừng lại trước xe lăn, nhìn Ngụy Thừa Nghị hồi lâu trước khi lên tiếng: 

“Giấu tài sản trong lúc bị tịch biên, nhẹ thì chém đầu, nặng thì tru di cửu tộc. Bản tướng khuyên các ngươi hãy cân nhắc thật kỹ.” 

Dù vương phủ có bị trộm giống hoàng cung hay không, thì việc không thu được tài sản nào vẫn là hắn thất trách.

Phải có người chịu trách nhiệm. 

“Chúng ta… Tướng quân, chúng ta thật sự không biết gì cả!” 

Triệu Ngọc Bình run rẩy lên tiếng, nước mắt sắp trào ra.

Mặt mày Ngụy Thừa Hách và Ngụy Linh Nhi tái nhợt, sợ hãi không thốt nên lời. 

Chưa đợi Điền Nghị tiếp tục, Thẩm Hướng Vãn bước lên trước, chắn trước mặt mẫu tử Triệu Ngọc Bình.

Nàng đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Điền Nghị, giọng nói không chút sợ hãi: 

“Tướng quân, trước hôm nay, chúng ta hoàn toàn không biết gì về việc bị tịch biên và lưu đày, làm sao có thể chuẩn bị trước để giấu tài sản?”

“Hơn nữa, có lẽ tướng quân chưa biết, quyền quản lý tài sản trong vương phủ luôn nằm trong tay lão phu nhân.”

“Người hỗ trợ bà quản lý chính là nhị thẩm và tam thẩm. Nếu thật sự có ai có khả năng âm thầm chuyển dời tài sản, thì chỉ có thể là bọn họ.” 

Đã hợp tác với Ngụy Thừa Nghị, nàng sẽ không để gia đình chàng bị liên lụy.

Về phần nhị phòng và tam phòng, nàng không có lý do gì để bận tâm.

Hơn nữa, lời nàng nói hoàn toàn là sự thật.

Dòng đích vốn không phải do lão phu nhân sinh ra, dù chức tước thuộc về đích phòng, nhưng bà ta vẫn luôn nắm chặt quyền quản lý trong tay, không chịu giao ra. 

Hết Chương 13: Kho tàng trống rỗng? .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Bach

    54404 Ad check và nạp cho mình nhé

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn ấn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé <3 Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn <3 Chúc bạn đọc truyện vui vẻ <3

      1. Cấp 1

        Bach

        54404 mình vừa chuyển khoản tiếp,ad nạp thêm giúp mình nhé

  2. Cấp 1

    linhhong

    Chào dịch giả ạ

  3. Cấp 1

    goodmovie

    ID 6484 minh mới ck 50k thi khi nao moi co pha le

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ ad đã nạp khi nhận đc ting ting rồi ạ

  4. Cấp 1

    goodmovie

    Mở phale cho minh di minh ck r

  5. Cấp 1

    anubis30

    Check dum e kim chong di ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng để lại số ID và thời gian ck để ad hỗ trợ nghen

Trả lời

You cannot copy content of this page