Có lẽ trước đây, tôi đã từng để tâm đến cách gọi ấy, nhưng với tôi bây giờ, đó chỉ là một gánh nặng.
Một gánh nặng mà tôi chỉ muốn rũ bỏ ngay lập tức.
14
Vài ngày sau, các chuyên gia trong và ngoài nước cùng đưa ra một phác đồ điều trị cho tôi.
Họ khuyến nghị cắt bỏ một phần dạ dày.
Theo họ, làm như vậy có thể kéo dài thêm mạng sống của tôi.
Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ có 50%, nhưng họ vẫn đề nghị tôi thử một lần.
Nhan Thời Tước nghe xong phương án đó, đầu ngón tay run lên rõ rệt, giọng nói cũng khàn khàn, nặng trĩu:
“Cần ai… Ký giấy phẫu thuật?”
Bác sĩ trả lời: “Bạn đời hoặc người thân đều được.”
Nghe thấy vậy, gân xanh trên trán Nhan Thời Tước giật mạnh một cái, áp lực xung quanh anh càng thêm nặng nề.
Anh im lặng rất lâu rồi mới bước đến bên giường tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Uyển Uyển, anh không thể ký giấy phẫu thuật thay em được, phải để Bùi Tư Niên làm việc này.”
Anh ghét Bùi Tư Niên.
Tôi cũng vậy.
Ánh sáng trong phòng bệnh vào ban đêm trở nên chói lóa và lạnh lẽo đến khó chịu.
Tôi nghiêng đầu nhìn Nhan Thời Tước, định nói điều gì đó thì trong lòng lại đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Từ lúc tôi bị tai nạn mất trí nhớ rồi nhập viện vì ung thư dạ dày đến giờ đã gần một tháng.
Suốt một tháng này, tôi không nhận được tin tức gì từ ba mẹ, cũng không hề gặp họ.
Bây giờ ca phẫu thuật đang đến gần, Nhan Thời Tước lại hy vọng Bùi Tư Niên là người ký giấy, chứ không phải thông báo cho ba mẹ tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Nhan Thời Tước trong giây lát và chợt hiểu ra tất cả.
Cha mẹ tôi… đã không còn nữa.
Có lẽ, đây chính là lý do vì sao tôi đã từng nhắm mắt đưa chân, sinh con cho một kẻ như Bùi Tư Niên dù biết rõ bộ mặt thật của anh ta.
“Em… em muốn yên tĩnh một chút. Anh để em ở một mình được không?”
Giọng tôi nhỏ và bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đau đớn đến nghẹt thở.
15
Sau khi Nhan Thời Tước rời đi, tôi mở điện thoại, điên cuồng lục tìm các tin tức liên quan đến nhà họ Tô trong vài năm qua.
Hai tiếng đọc ngấu nghiến khiến tôi lúc khóc, lúc cười.
Khi đã xác định bản thân có thể chấp nhận tất cả những điều đó, tôi run rẩy bấm số gọi Bùi Tư Niên.
“Chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Bên kia đầu dây, giọng Bùi Tư Niên còn run rẩy hơn cả tôi:
“Mộc Uyển, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.”
Dường như anh ta rất vui, không đợi được mà hẹn ngay thời gian và địa điểm.
Đến ngày hẹn, tôi đến sớm hơn giờ hẹn.
Nhưng người ngồi đợi tôi không phải là Bùi Tư Niên, mà lại là Ôn Niệm Niệm, người đã lâu không gặp.
Nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta tái mét, ánh mắt đầy căm hận như thể chỉ muốn lao lên xé xác tôi ra.
“Tô Mộc Uyển, cô đúng là dai như đỉa ấy.”
“Cô sắp ch*ết rồi, lấy tư cách gì mà còn dây dưa với Bùi Tư Niên?”
“Cô có biết không, anh ấy là của tôi! Tôi mới là người ở bên anh ấy trước!”
Khuôn mặt méo mó vì giận dữ cùng giọng điệu tự tin đầy bất bình của Ôn Niệm Niệm trông chẳng khác nào một kẻ bị hại.
Tôi không đáp lời cô ta, chỉ lấy vài tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn ra, bình tĩnh đẩy về phía cô ta.
“Ôn Niệm Niệm, chuyện của cô và Bùi Tư Niên chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Năm đó, chính cô là người đề nghị chia tay trước.”
“Những năm qua, cô cũng sống rất vui vẻ. Nhưng vì cô mà gia đình tôi lại sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn.”
“Cô nghĩ mình có tư cách gì mà bắt nạt tôi?”
Ôn Niệm Niệm chỉ là một cô gái nhỏ đến từ thị trấn.
Bùi Tư Niên yêu cô ta, nhưng mẹ của anh lại kịch liệt phản đối mối quan hệ này.
Cuối cùng, Ôn Niệm Niệm không chịu nổi áp lực, cầm lấy số tiền mẹ Bùi Tư Niên đưa rồi ra nước ngoài du học.
Tuần thứ ba sau khi cô ta rời đi, tôi và Bùi Tư Niên tổ chức hôn lễ.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cả giới thượng lưu phải kinh ngạc.
Vì vậy, rất nhiều người tin rằng tôi đã quyến rũ Bùi Tư Niên, dùng thủ đoạn không chính đáng để giành lấy vị trí “bà Bùi.”
Nhưng sự thật là, vào ngày cầm tiền của mẹ Bùi Tư Niên, Ôn Niệm Niệm đã tìm vài người đàn ông để ăn chơi, trác táng.
Từ đầu đến cuối, thứ cô ta muốn chỉ là tiền.
Ra nước ngoài du học cũng chỉ là một cái cớ để vòi tiền mà thôi.
Lúc này, tôi đặt trước mặt cô ta một loạt những bức ảnh không thể nào chấp nhận nổi – cảnh cô ta ở nước ngoài vui vẻ với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.
Sắc mặt Ôn Niệm Niệm tái nhợt đi đôi chút.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại bật cười:
“Tô Mộc Uyển, nếu tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí thời gian để điều tra mấy chuyện này.”
“Cô sắp ch*ết rồi, hôm nay cô có thể quyến rũ Bùi Tư Niên, nhưng sau khi ch*ết thì sao?”
“Anh ấy vốn dĩ sẽ thuộc về tôi, cô…”
Cô ta chưa nói hết câu thì một chiếc bánh kem bất ngờ ném thẳng vào mặt cô ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận