“Tô Mộc Uyển, không phải cô bị ung thư dạ dày, sắp ch*ết rồi sao?”
“Đây là cách cô chờ ch*ết à?”
Giọng anh ta đầy chất vấn và giận dữ.
Tôi nhìn gương mặt quen thuộc ấy, trong đầu thoáng hiện lên vài hình ảnh mơ hồ.
Đang định suy nghĩ kỹ hơn thì cậu bé hỗn láo ở bệnh viện hôm trước cũng từ trên xe nhảy xuống.
Thằng bé kéo tay người đàn ông, ánh mắt đắc ý nhìn tôi:
“Cha ơi, lần trước Tô Mộc Uyển mắng con, còn giả bộ không quen con nữa.”
“Cha bắt bà ta xin lỗi con đi.”
Hai người, một lớn một nhỏ, giống nhau như đúc.
Tôi nhìn họ, cơn bực bội trong lòng càng lúc càng dâng lên, đến mức không thở nổi.
Tôi kéo Nhan Thời Tước lùi lại vài bước, lúc này mới cảm thấy có thể hít thở được một chút.
“Nhan Thời Tước, bọn họ là ai vậy? Anh có biết không?”
Sự xuất hiện của hai cha con này khiến tôi thấy ngột ngạt khó chịu, nên khi nói chuyện với Nhan Thời Tước, ánh mắt tôi càng thêm phần phụ thuộc.
Tôi không thấy có gì sai cả.
Nhưng người đàn ông đứng không xa kia lại vì điều này mà mặt mũi sa sầm, lạnh lùng nói:
“Tô Mộc Uyển, cô gây rối như vậy cũng đủ rồi!”
“Bây giờ lập tức theo tôi về nhà.”
“Cô là mẹ của Bùi Mặc Hiên, không còn tư cách dây dưa với tình cũ nữa!”
Nói xong, anh ta đẩy mạnh cậu bé về phía tôi, như thể muốn dùng cách này để đánh thức chút lương tâm còn sót lại của tôi.
Nhưng sức lực của anh ta quá lớn.
Cậu bé loạng choạng, ngã sấp xuống đất, đầu gối trầy xước, máu tươi lập tức trào ra.
“Đau quá!”
Cậu bé bật khóc lớn tiếng, nước mắt hòa với máu chảy xuống không ngừng.
Tôi nhìn cảnh tượng nực cười ấy, trong lòng chẳng có chút cảm xúc nào.
Ngược lại, cậu bé dường như không chịu nổi sự thờ ơ của tôi, tự mình lau nước mắt, từ dưới đất bò dậy, rồi rụt rè tiến đến gần, nắm lấy tay tôi.
“Mẹ ơi, con cũng không bắt mẹ phải xin lỗi nữa.”
“Mẹ về nhà với con đi, được không?”
11
Cậu bé ồn ào, ngang ngược ấy gọi tôi là “mẹ.”
Tim tôi giật mạnh, vội vàng hất tay thằng bé ra.
“Cậu bị thần kinh à? Đi khắp nơi gọi người ta là mẹ sao?”
Tâm trí tôi vẫn chỉ là của một cô gái 19 tuổi.
Tôi không thể tin được rằng mình lại có một đứa con lớn đến như vậy.
Vẻ kinh ngạc và chán ghét trên khuôn mặt tôi gần như không thể che giấu được.
Dường như thằng bé không ngờ phản ứng của tôi lại như vậy.
Mi mắt nó run rẩy một cái, nước mắt ấm ức và tổn thương liền trào ra.
“Tô Mộc Uyển, chẳng phải mẹ muốn con và cha phải cúi đầu chịu thua hay sao?”
“Bây giờ chúng con không thèm để ý đến dì Ôn nữa, vậy mà mẹ vẫn không hài lòng là sao?”
Thằng bé lớn tiếng gào lên, gương mặt đầy vẻ tức giận, nhưng ánh mắt thì không ngừng dán chặt vào tôi, như muốn tìm kiếm một chút phản ứng hay xúc động nào đó từ tôi.
Nhưng tôi chẳng hiểu nổi những gì nó nói có liên quan gì đến mình.
Tôi cũng không thể tin rằng mình sẽ sinh ra một đứa trẻ như vậy.
Giữa những lời oán trách của thằng bé, tôi nhón chân hôn nhẹ lên mặt Nhan Thời Tước, chủ động tuyên bố:
“Tôi không phải mẹ của cậu, cũng không phải vợ của cha cậu.”
“Tôi có người mình yêu rồi.”
“Đừng làm phiền tôi nữa.”
Giọng tôi lạnh lùng, nhưng dù có cứng rắn thế nào thì với tâm lý của một cô gái 19 tuổi, khuôn mặt tôi vẫn mang nét ngây thơ và trong sáng.
Cậu bé kia hoàn toàn sững sờ, còn người đàn ông bên cạnh thì siết chặt nắm tay, khuôn mặt u ám đến cực điểm.
“Tô Mộc Uyển, đây chính là mục đích của cô phải không?”
“Cái bệnh ung thư kia là giả, cô ghen với Niệm Niệm cũng là giả. Cô chỉ muốn tìm một lý do để ly hôn, rồi chạy về bên người tình cũ của mình!”
Vẻ giận dữ trên mặt anh ta gần như hóa thành thực thể, cả người như thể bước ra từ địa ngục, đầy sát khí.
Anh ta lao đến kéo tôi lại, nhưng chưa kịp chạm vào người tôi thì Nhan Thời Tước đã tung một cú đấm thẳng vào mặt anh ta.
“Bùi Tư Niên, bao năm qua anh hành hạ Uyển Uyển như thế vẫn chưa đủ hay sao?”
“Bây giờ tôi đã quay về, anh đừng hòng động vào cô ấy một lần nữa!”
12
Nhan Thời Tước là một người từng trải qua chiến trường.
Tôi không nghĩ anh ấy sẽ thua.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Bùi Tư Niên cũng chẳng hề tỏ ra yếu thế.
Hai người lao vào nhau, từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống đối phương, như hai con thú hoang đang quyết đấu.
Tôi đứng bên cạnh, vừa lo lắng vừa phấn khích, đến khi Nhan Thời Tước chiếm được thế thượng phong, tôi không nhịn được vỗ tay cổ vũ:
“Đúng rồi! Chính là như vậy! Đánh anh ta đi!”
“Cái loại đàn ông rác rưởi như anh ta, sao em có thể sinh con cho anh ta được chứ? Nhan Thời Tước, anh phải đánh cho anh ta không dám bôi nhọ em thêm nữa!”
Tôi vừa nói vừa hò reo cổ vũ, khiến cậu bé bên cạnh đang khóc lóc bỗng khựng lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận