“Mẹ ơi, con thật sự có thể nuôi chó sao?”
“Tô Mộc Uyển không cho con đụng vào động vật nhỏ, nói rằng con sẽ bị dị ứng. Chẳng lẽ, bà ta vẫn luôn lừa con sao?”
Bùi Mặc Hiên yêu thích chú chó nhỏ đến mức không thể rời tay, rất nhanh đã vùi cả khuôn mặt vào bộ lông mềm mại.
Ôn Niệm Niệm đứng bên cạnh, nhìn cảnh ấy rồi làm như vô tình nói:
“Tô Mộc Uyển không cho con nuôi thú cưng là vì sợ phiền phức thôi.”
“Con là con trai, khỏe mạnh như vậy, sao có thể bị dị ứng với động vật nhỏ được? Cứ yên tâm chơi đi.”
Nghe vậy, Bùi Mặc Hiên vui sướng ôm lấy chú chó, vừa ôm vừa hôn, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.
“Cảm ơn mẹ! Con thích mẹ nhất!”
Thằng bé cười lớn, vui vẻ chơi đùa với chú chó con.
Nhưng không lâu sau, bộ lông của con chó khiến trên mặt thằng bé nổi lên đầy những vết đỏ li ti.
Bùi Mặc Hiên càng gãi càng ngứa, kéo áo Bùi Tư Niên định nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ phát ra những tiếng “khà khà” kỳ lạ.
Nhận ra có gì đó không ổn, Bùi Tư Niên lập tức hét lên:
“Quản gia!”
Lúc này, khuôn mặt Bùi Mặc Hiên đã tím tái vì khó thở, và trong cơn hoảng loạn, thằng bé quăng mạnh chú chó xuống đất.
“Bảo bối, con không phải thích động vật nhỏ nhất sao? Sao lại làm đau nó thế?”
Khi Bùi Tư Niên đi tìm quản gia, Ôn Niệm Niệm lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhặt chú chó lên và nhét trở lại vào vòng tay Bùi Mặc Hiên.
5
Càng ở gần con chó, triệu chứng dị ứng của Bùi Mặc Hiên càng trở nên nghiêm trọng.
Tôi thấy thằng bé đã không còn kiểm soát nổi, ngã sầm xuống đất.
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, không nhịn được nữa, vội lao đến ôm lấy thằng bé.
“Tô Mộc Uyển, cô làm gì vậy? Cô lấy tư cách gì mà động vào con trai tôi?”
Ôn Niệm Niệm hét lên, định ngăn cản.
Tôi vội vàng cứu lấy Bùi Mặc Hiên, chẳng kịp suy nghĩ, vung chân đá mạnh cô ta sang một bên.
“Tránh ra! Nó là con trai tôi!”
Kể từ khi Bùi Mặc Hiên biết đi, bố mẹ Bùi Tư Niên đã đón thằng bé về nhà cổ để tiến hành “giáo dục tinh anh”.
Bọn họ cho rằng những đứa trẻ quá gần gũi mẹ ruột sẽ sinh ra đủ thứ tật xấu, trở nên yếu đuối và hay làm nũng.
Vì vậy, dù là mẹ ruột của Bùi Mặc Hiên, tôi cũng chỉ được phép đến thăm con mỗi tuần một lần.
Tôi không hiểu cuộc sống hàng ngày của Bùi Mặc Hiên.
Mỗi lần gặp mặt, tôi chỉ biết hỏi han và nhắc nhở một cách khách sáo.
Bởi vậy, thằng bé không thích tôi.
Nó nghĩ tôi nhạt nhẽo, khô khan, và chưa bao giờ chịu gọi tôi là “mẹ”.
Thế mà Ôn Niệm Niệm, mới về nước có một tháng, lại giành được tình cảm của nó chỉ bằng một hộp gà rán và một chú chó con…
Tôi không muốn trở nên cực đoan, cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đạp ga lao thẳng đến bệnh viện, đưa Bùi Mặc Hiên đi cấp cứu.
Bác sĩ nói tình trạng dị ứng của Bùi Mặc Hiên rất nghiêm trọng, cần phải làm phẫu thuật mở khí quản.
Tôi sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, ngồi thẫn thờ trước cửa phòng phẫu thuật rất lâu.
Mãi sau, Ôn Niệm Niệm và Bùi Tư Niên mới chậm rãi xuất hiện.
Vừa thấy tôi, Ôn Niệm Niệm liền quỳ sụp xuống trước mặt tôi, tiếng “bịch” vang lên nặng nề.
“Tô Mộc Uyển, chị cứ đánh tôi đi.”
“Tôi không biết tình trạng dị ứng của Mặc Hiên lại nghiêm trọng đến vậy.”
“Tôi chỉ thấy thằng bé thích chó con, không muốn tuổi thơ của nó có nuối tiếc nên mới tặng nó một con…”
“Nếu chị nhất định muốn trách tôi, thì cứ tiếp tục đánh đi. Dù sao lúc nãy chị cũng đã đá tôi rồi.”
Cô ta nói bằng giọng điệu yếu ớt đầy giả tạo, thành thạo như thể đã diễn tập vô số lần.
Tôi cúi đầu nhìn cô ta, trong đầu hiện lên hình ảnh Bùi Mặc Hiên sắp nghẹt thở đến ch*ết, vậy mà cô ta vẫn nhét con chó vào tay thằng bé.
“Ôn Niệm Niệm, cô thật sự không biết sao?”
“Rõ ràng là cô muốn thằng bé ch*ết!”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay định đánh Ôn Niệm Niệm, nhưng khi bàn tay chỉ còn cách khuôn mặt cô ta một chút, Bùi Tư Niên đã túm chặt cổ tay tôi.
“Tô Mộc Uyển, đủ rồi!”
“Bây giờ tình trạng của Bùi Mặc Hiên còn chưa rõ ràng, cô đừng làm ầm lên như một mụ đàn bà chanh chua vậy!”
Anh ta quát lớn, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không phải vì lo lắng cho con trai chúng tôi, mà là vì tôi đã “làm tổn thương” mối tình đầu của anh ta.
Tôi nhìn anh ta, cơn đau từ dạ dày lại cuộn lên.
Không rút tay lại được, tôi nôn thốc nôn tháo lên người anh ta.
“Bùi Tư Niên, anh là cha của Bùi Mặc Hiên, Ôn Niệm Niệm không biết thằng bé bị dị ứng, chẳng lẽ anh cũng không biết sao?”
“Sao anh có thể mặc kệ cô ta làm bậy như vậy? Nụ cười của cô ta chẳng lẽ đáng giá hơn cả mạng sống của Bùi Mặc Hiên à?”
Bùi Tư Niên bị tôi mắng đến á khẩu, không nói nên lời.
You cannot copy content of this page
Bình luận