Vĩnh Viễn Không Tha Thứ

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi nhìn tất cả cảnh tượng ấy, lòng chợt đau nhói.

 

Tôi và Bùi Tư Niên là hôn nhân thương mại.

 

Năm đó, để bạn bè anh ta chấp nhận tôi, nhà họ Tô đã giao không ít đơn hàng cho họ.

 

Nhưng hóa ra, tiếng “chị dâu” này vốn dĩ là của Ôn Niệm Niệm.

 

Thứ tôi có bây giờ, chỉ là đồ thừa mà cô ta không cần đến.

 

3

 

Tôi đưa tay ôm lấy dạ dày đang quặn đau vì xúc động, khẽ nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

 

“Bùi Tư Niên, hôm nay là sinh nhật em, về nhà ăn bánh kem với em được không?”

 

Tôi hạ mình đến mức tột cùng, cố giữ thể diện cho Bùi Tư Niên.

 

Nhưng anh ta lại đột nhiên sa sầm mặt.

 

Anh ta nhẹ nhàng đặt Ôn Niệm Niệm xuống sofa, rồi giống như bố thí, tiện tay nhặt một chiếc hộp trên bàn trà, ném về phía tôi.

 

“Tô Mộc Uyển, tôi đã cùng cô đón sinh nhật suốt tám năm rồi, bỏ qua một lần thì sao chứ?”

 

“Cô cần phải đuổi đến tận đây à?”

 

Chiếc hộp đập vào trán tôi. 

 

Góc nhọn sắc bén xé rách làn da, máu đỏ lập tức tràn ra, làm nhòe lớp trang điểm mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị, biến nó thành một trò cười.

 

Giữa ánh mắt thương hại của mọi người, tôi cúi xuống nhặt chiếc hộp.

 

Chưa kịp mở ra, đã nghe thấy giọng Ôn Niệm Niệm giả vờ nhỏ nhẹ:

 

“Anh à, chiếc dây chuyền anh tặng cô Tô, là thứ em không cần nữa. Cô ấy sẽ buồn đấy, phải không?”

 

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

 

Ôn Niệm Niệm lập tức phản ứng lại, tỏ vẻ hối lỗi, đưa tay che miệng:

 

“Xin lỗi cô Tô, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, nên quẹt thẻ của anh ấy mua vài món đồ vô dụng.”

 

“Không phải, không phải tôi cố ý làm vậy với cô đâu, chỉ sợ cô không thích…”

 

Khuôn mặt cô ta đầy vẻ áy náy.

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Tư Niên đã đứng chắn trước mặt cô ta, quay lại nhìn tôi đầy chán ghét:

 

“Tô Mộc Uyển, cô đã là vợ tôi, là mẹ của Bùi Mặc Hiên rồi. Cớ gì phải chấp nhặt với Niệm Niệm, một người đang bệnh tật chứ?”

 

“Những gì cô có được đã là quá đủ rồi!”

 

Máu chảy vào mắt, đau nhói đến mức tôi không còn nhìn rõ khuôn mặt Bùi Tư Niên nữa.

 

Tôi liên tục đưa tay lau đi, nhưng bóng hình anh ta trong tầm mắt vẫn vô cảm như vậy.

 

Ôn Niệm Niệm là mối tình đầu của anh ta.

 

Tôi làm anh ta mất mặt trước mối tình đầu, nên anh ta cũng phải giẫm đạp lên lòng tự tôn của tôi, khiến tôi không thể ngẩng đầu lên được.

 

Cơn đau thắt trong lòng, tôi giận dữ ném chiếc hộp trả lại:

 

“Bùi Tư Niên, anh thật sự xem tôi là vợ sao?”

 

Nói rồi, tôi lao ra khỏi phòng bao, đứng ngoài hành lang đợi rất lâu.

 

Tôi đợi mãi, đợi đến khi trong phòng bao lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, nhưng Bùi Tư Niên vẫn không hề bước ra.

 

Anh ta không đuổi theo.

 

Anh ta nghĩ rằng, bỏ lỡ sinh nhật của tôi một lần không phải điều đáng tiếc.

 

Nhưng tôi đã mắc ung thư, cuộc sống của tôi sớm đã đếm ngược từng ngày.

 

Hôm nay anh ta không chúc mừng sinh nhật tôi, sau này, anh ta và Ôn Niệm Niệm chỉ có thể cùng nhau đón ngày giỗ của tôi mà thôi.

 

4

 

Mặt bê bết máu, tôi trở về nhà và trằn trọc trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. 

 

Đến khi trời chập choạng sáng, tôi tự tay nấu một bát canh, rồi lên đường đến nhà họ Bùi để gặp con trai Bùi Mặc Hiên.

 

Nhà cổ của họ Bùi nằm trên lưng chừng núi. 

 

Chặng đường gần hai tiếng lái xe, nhưng vì cơ thể không khỏe, tôi mất cả buổi sáng mới đến nơi.

 

Vừa mở cửa xe, tôi đã nghe thấy tiếng gọi non nớt vang lên:

 

“Mẹ ơi!”

 

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến thăm con rồi!”

 

Cơn đau quặn thắt trong dạ dày vì tiếng gọi hồn nhiên ấy mà dường như dịu bớt. 

 

Tôi gắng sức chớp mắt, kìm lại những giọt nước mắt, rồi nhìn theo tiếng gọi.

 

Nhưng người mà Bùi Mặc Hiên gọi lại chẳng phải tôi.

 

Mà là Ôn Niệm Niệm, người đang mặc chiếc váy bó đỏ chót, đứng bên cạnh Bùi Tư Niên.

 

“Mẹ ơi! Lần trước mẹ dẫn con đi ăn gà rán ngon lắm, hôm nay mình đi nữa được không?”

 

Bùi Mặc Hiên ngước nhìn Ôn Niệm Niệm, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, như những vì sao lấp lánh.

 

Thằng bé giống hệt Bùi Tư Niên, từ khuôn mặt đến tính cách đều chẳng khác gì bản sao thu nhỏ.

 

Vì nền giáo dục nghiêm khắc của nhà họ Bùi, tôi chưa từng thấy trong thằng bé có chút gì giống mình. 

 

Nhưng hôm nay, tôi mới thực sự thấy sợ hãi trước sức mạnh của sự di truyền.

 

Bùi Tư Niên yêu Ôn Niệm Niệm, và con trai anh ta cũng yêu cô ta.

 

Vậy tôi là gì? Là kẻ phản diện khiến cả “gia đình ba người” của họ không vui vẻ được hay sao?

 

“Mặc Hiên muốn ăn gà rán, tất nhiên là được rồi.”

 

“Nhưng hôm nay mẹ đến đây còn mang cho con một món quà đặc biệt khác nữa.”

 

Ôn Niệm Niệm cố tình làm ra vẻ bí mật, khiến Bùi Mặc Hiên không ngừng làm nũng:

 

“Quà gì vậy? Mẹ là tuyệt nhất đấy, nói cho con biết đi!”

 

Ôn Niệm Niệm nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó lấy từ phía sau ra một chú cún nhỏ lông xù.

 

“Mặc Hiên, con thích không?”

 

Vừa nhìn thấy chú chó, đôi mắt của Bùi Mặc Hiên lập tức sáng bừng lên như đứa trẻ nhìn thấy kho báu.

 

Thằng bé cẩn thận đưa tay đón lấy chú chó con, như đang nâng niu một món đồ sứ quý giá, căng thẳng đến mức không dám cử động.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page