Với một người kiêu ngạo như Bùi Tư Niên, việc bị người ta mắng chửi đến mức không ngẩng đầu nổi quả thật là một đả kích lớn.
Lúc này, Nhan Thời Tước lại thêm một đòn chí mạng.
Anh ấy giành lấy một vài khách hàng của nhà họ Bùi, sau đó chuyển tất cả đơn hàng sang công ty dưới tên tôi.
Anh ấy cảm thấy bản thân đã nợ tôi rất nhiều.
Cùng với các đơn hàng, anh còn gửi cho tôi một bức thư dài đầy chân thành.
Trong thư, anh nói rằng năm xưa, khi nhà họ Tô gặp chuyện, anh đang ở nước ngoài và hoàn toàn bị chặn mọi thông tin.
Nếu anh biết sớm hơn, anh chắc chắn sẽ quay về đưa tôi bỏ trốn.
Bỏ trốn.
Nghe thì thật đẹp đẽ.
Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng, đến tận ngày hôm nay, anh vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cắt đứt với cha mẹ mình.
Anh vẫn là con trai của nhà họ Nhan, vẫn mang trong mình dòng máu của gia đình đó.
Anh muốn thay cha mẹ chuộc lại lỗi lầm.
Còn tôi, tôi phải ghi hận thay cha mẹ mình.
Giữa chúng tôi, đời này định sẵn không thể đi đến cùng nhau.
Đó là số phận, và tôi đã học được cách buông bỏ.
Còn về sự bù đắp của Nhan Thời Tước, tôi cũng đã yên tâm nhận lấy.
20
Ba năm sau.
Tôi tham dự một hội nghị ngành tại Ý.
Ban tổ chức hội nghị là đối tác đã hợp tác với tôi nhiều năm.
Chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì một bé gái cầm một miếng bánh đứng bên cạnh tôi.
“Mẹ ơi, ăn đi.”
Đôi mắt trong veo của con bé phản chiếu hình bóng của tôi.
Tôi khựng lại một chút, cúi xuống nhận lấy miếng bánh và xoa đầu nó đầy trìu mến.
“Cảm ơn, Điềm Bảo Bảo.”
Tô Điềm là đứa trẻ mồ côi mà tôi nhặt được ở chiến khu hai năm trước.
Quốc gia của con bé bị chiến tranh tàn phá, vô số đứa trẻ phải ly tán.
Lúc đó, tôi vì kiếm tiền mà mạo hiểm đến đó để ký một hợp đồng lớn.
Trên đường trở về, tôi gặp con bé.
Khi ấy, vết thương của nó đã mưng mủ, cơ thể chưa kịp bất tỉnh thì những con đại bàng đã sà xuống, chuẩn bị cắp nó đi.
Không nỡ lòng nhìn cảnh đó, tôi đã mang nó về.
Suốt hai năm nay, Tô Điềm luôn ở bên tôi và đã chấp nhận được sự thật cha mẹ mình qua đời.
Khi đối diện với tôi, con bé luôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ.
Tối nay tôi bận bịu chưa kịp ăn gì, con bé chạy tới chạy lui, mang không ít đồ ăn cho tôi, đến khi mọi việc xong xuôi mới ngồi xuống cạnh tôi.
“Mẹ ơi, mẹ có quen người kia không?”
“Tại sao chú ấy cứ nhìn mẹ mãi vậy?”
Bàn tay nhỏ tròn trịa của con bé chỉ về phía người đàn ông trong góc phòng.
Tôi theo ánh mắt của nó nhìn qua, chưa kịp nhận ra người đó là ai thì một cậu bé đã xông tới, mạnh tay đẩy Tô Điềm sang một bên.
“Đây là mẹ tôi. Tôi không cho phép em gọi mẹ tôi như vậy!”
Bùi Mặc Hiên như một con báo con bị thương, không chấp nhận nổi “lãnh địa” của mình bị xâm phạm.
Thế nhưng, con bé tôi nuôi lớn chẳng hề chịu thua.
Gần như ngay khi bị đẩy, Tô Điềm lập tức rút một con dao nhỏ và rạch một đường trên cổ tay của Bùi Mặc Hiên.
“Dựa vào đâu mà cậu nói đây là mẹ cậu?”
“Cậu đã từng rót nước cho mẹ, làm salad, bảo vệ mẹ chưa?”
Bùi Mặc Hiên bị hỏi đến cứng họng, lúc nhận ra cổ tay mình đau nhói thì máu đã chảy thành vũng dưới đất.
Tô Điềm nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, nhưng khi ngẩng cao cằm nói với vẻ đắc ý, giọng điệu lại chẳng khác gì một kẻ chiến thắng.
“Nếu đây là chiến khu, thì cậu đã ch*ết từ lâu rồi.”
“Còn tôi mới là người có thể bảo vệ mẹ. Cậu không xứng đáng làm con của mẹ đâu!”
21
Bùi Mặc Hiên nhìn tôi với gương mặt tái nhợt.
Cậu ta đã lớn hơn trước nhiều, nhưng nhân phẩm vẫn tệ hại như cái ngày tôi rời đi.
Ba năm qua, ký ức của tôi dần dần trở lại.
Không nhiều, nhưng đủ để khiến bọn họ bị đâm trúng tim.
“Bùi Tư Niên, giáo dục tinh anh mà nhà anh luôn tôn sùng xem ra có vấn đề lớn đấy.”
“Anh thực sự muốn biến con trai mình thành phiên bản thứ hai của anh sao?”
Người đàn ông bước ra từ phía sau cậu bé.
Hai đôi mắt đỏ hoe, một lớn một nhỏ, khi chạm vào bộ váy lấp lánh mà tôi đang mặc lại lập tức trở nên ảm đạm.
“Xin lỗi.”
“Là chúng tôi không nên làm phiền cô.”
Tôi mỉm cười nhạt, chẳng bận tâm chút nào.
Ngược lại, cô bé bên cạnh tôi lại nghịch ngợm lè lưỡi về phía họ đầy thách thức.
“Biết rồi thì cút nhanh đi!”
“Nhìn các người một cái đã thấy xui xẻo rồi!”
Bùi Tư Niên và Bùi Mặc Hiên rời đi, bóng lưng của họ ngập tràn sự không cam lòng.
Tôi sẽ không để quá khứ làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ hiện tại của mình.
Tuy nhiên, khi ánh mắt tôi chuyển về phía Nhan Thời Tước, kẻ đang trốn sau cột nhà, khóe miệng tôi lại khẽ nhếch lên.
Anh cũng giống như cha con nhà họ Bùi.
Ngu xuẩn, phù phiếm, chẳng qua chỉ là hạng người tầm thường.
Còn tôi, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Mọi việc đã xong. Tôi nắm tay cô bé, nâng váy rời khỏi phòng.
Khi bước đi, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng thủy tinh bị bóp nát.
Xét vị trí, chắc chắn chiếc ly bị Nhan Thời Tước làm vỡ.
Chắc hẳn anh đã bị thương.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?
Tôi sẽ không quay đầu lại.
Tôi muốn một tương lai rực rỡ và sự tự do rộng lớn.
Còn những kẻ từng phụ bạc tôi, vĩnh viễn không xứng đáng nhận được sự tha thứ.
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận