“Nếu hai cha con anh cần một người vợ mới và một người mẹ mới, thì cứ tìm người khác đi.”
Giọng tôi bình thản, không chút gợn sóng.
Bùi Mặc Hiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé nhăn nhúm lại, nước mắt ứa ra như mưa.
“Mẹ, chỉ có mẹ là thật lòng tốt với con, con xin mẹ đừng bỏ rơi con.”
“Ôn Niệm Niệm tặng con chú cún, nhưng cô ta không thật sự yêu con.”
“Chỉ có mẹ… chỉ có mẹ nấu canh cho con, mỗi tuần đều đến thăm con. Mẹ ơi…”
Cả Bùi Mặc Hiên và Bùi Tư Niên đều còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi thực sự không còn muốn nhìn cái gọi là “nước mắt cá sấu” của họ nữa.
Tôi lấy tờ báo cũ về lễ cưới của chúng tôi sáu năm trước đặt trước mặt Bùi Tư Niên, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng:
“Bùi Tư Niên, sáu năm trước, anh không yêu tôi, không cho tôi danh dự, để tôi một mình làm lễ cưới với tư cách là cô dâu.”
“Bây giờ anh lại cố giữ tôi lại, khiến một bệnh nhân ung thư như tôi không thể làm phẫu thuật thuận lợi.”
“Anh thực sự hận tôi đến vậy sao?”
Bùi Tư Niên nhìn chằm chằm vào những dòng tin tức của sáu năm trước, khuôn mặt anh ta dần trở nên cứng đờ, không nói được lời nào.
18
Sáu năm trước, cha mẹ tôi cùng qua đời vì một vụ tai nạn máy bay.
Để bảo vệ tập đoàn nhà họ Tô, tôi chọn liên hôn với nhà họ Bùi, gia đình đưa ra yêu cầu ít ngặt nghèo nhất.
Lúc đó, Bùi Tư Niên vẫn còn vương vấn tình cũ với Ôn Niệm Niệm, để mặc tôi – một cô dâu mới – cô độc cả buổi hôn lễ.
Anh ta không hề cảm thấy bản thân có gì sai.
Bây giờ, khi tôi muốn ly hôn, anh ta lại nói rằng suốt bao năm qua chúng tôi vẫn sống tốt, rằng sau khi rời xa anh ta, tôi sẽ hối hận.
Nhưng tất cả đã được ghi lại trắng đen rõ ràng.
Sáu năm trước, Bùi Tư Niên cũng đã đối xử tệ bạc với tôi như thế.
Một người như anh ta, không đáng để tôi luyến tiếc.
“Ly hôn đi, Bùi Tư Niên.”
Tôi dừng một chút, rồi nói tiếp:
“Tô Mộc Uyển của năm 19 tuổi, cần tự do.”
“Những gì anh không cho tôi trước kia, giờ đã đến lúc trả lại rồi.”
Cuối cùng, Bùi Tư Niên cũng ký vào đơn ly hôn.
Vì thế mà Bùi Mặc Hiên khóc đến ngất lịm, thực sự trở thành đứa trẻ không có mẹ.
Tôi quay về bệnh viện, việc đầu tiên là tự tay ký vào đơn phẫu thuật của mình.
Nhan Thời Tước đứng bên cạnh, cứng đầu kiên quyết ở lại với tôi.
Anh ấy muốn nói gì đó, nhưng tôi đã thất vọng đến mức không thể đối mặt với anh được nữa.
Năm đó, khi nhà họ Tô cần được giúp đỡ nhất, gia đình Nhan Thời Tước lại phản bội lời hứa của hai nhà, giành mất dự án của nhà tôi.
Họ không muốn hợp tác, mà muốn thôn tính.
Lúc đó, Nhan Thời Tước ở nước ngoài, tôi – với tư cách là vợ chưa cưới – không thể liên lạc được với anh.
Là người chịu trách nhiệm cho công ty sắp bị gia đình anh nuốt chửng, tôi oán hận anh.
Cha mẹ anh chính là những kẻ đẩy tôi vào cuộc hôn nhân với Bùi Tư Niên.
Tôi không thể không giận lây sang Nhan Thời Tước.
Vì vậy, tôi chỉ có thể lặng lẽ phớt lờ anh.
Ngày phẫu thuật, Bùi Tư Niên và Bùi Mặc Hiên bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ, một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
“Tô Mộc Uyển, thật ra anh đã yêu em từ lâu rồi… Nhưng vì trong lòng em có người khác, nên anh mới luôn gần gần xa xa như vậy.”
“Chờ em phẫu thuật thành công, hãy cho anh một cơ hội để chuộc lỗi, được không?”
Hốc mắt Bùi Tư Niên trũng sâu vì mệt mỏi.
Bùi Mặc Hiên cũng đứng bên cạnh, khuôn mặt đầy căng thẳng.
Tôi nhìn họ, lại nhìn sang Nhan Thời Tước.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì cả.
Tôi nghĩ, tôi nhất định phải sống tiếp.
Thế giới này đã quá tàn nhẫn với tôi.
Nếu tôi ch*ết trên bàn phẫu thuật, sẽ có một hàng dài người xếp hàng trước bia mộ của tôi, giả tạo nói những lời “xin lỗi.”
Tôi không cần những lời xin lỗi rẻ mạt ấy.
Tôi phải sống.
Sống thật lâu, sống thật tốt, hơn tất cả những kẻ đã phản bội tôi.
19
Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu.
Khi tôi tỉnh lại, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển vỗ nhẹ nhàng.
Theo yêu cầu của tôi, người của tôi đã đưa tôi đến một hòn đảo nhỏ để tĩnh dưỡng.
Cùng lúc đó, tin tức nhà họ Tô và nhà họ Bùi ly hôn đã lan khắp thành phố Kinh.
Tôi dứt khoát cắt đứt mọi liên quan với nhà họ Bùi.
Trong bản thông cáo gửi cho báo chí, tôi không hề nhắc đến Ôn Niệm Niệm một chữ nào.
Nhưng những người thích tò mò trên mạng vẫn lôi ra hết những chuyện quá khứ của Bùi Tư Niên.
Mối tình đầu bị mẹ anh ta ép phải rời đi, cô dâu bị anh ta trút giận trong ngày cưới, đứa con trai bị mẹ ruột bỏ mặc.
Từng chuyện từng chuyện một chồng chất lên nhau, khiến cái tên Bùi Tư Niên nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, và trở thành biểu tượng của một kẻ “bám váy mẹ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận