Vĩnh Viễn Không Tha Thứ

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Sau khi được chẩn đoán mắc u/n/g th/ư dạ dày, tôi tìm đến một ngôi chùa chuyên quản chuyện luân hồi. 

 

Nghe nói, chùa này có thể giúp người ta cắt đứt mọi trần duyên.

 

Kết hôn sáu năm, tôi chưa bao giờ là người mà Bùi Tư Niên thật lòng muốn lấy. 

 

Đứa con mà tôi dốc hết sức sinh ra cũng chưa từng gọi tôi một tiếng “mẹ”.

 

Tôi chỉ hy vọng sau khi ch*ết đi, ngôi chùa này sẽ giúp tôi đoạn tuyệt trần duyên, kiếp sau không còn vướng bận với cha con nhà họ Bùi nữa.

 

Thế nhưng thật không may, trên đường đến chùa, tôi gặp tai nạn giao thông và quên sạch mọi chuyện từ năm 19 tuổi trở đi.

 

Người bạn thanh mai trúc mã của tôi đã nhặt lấy thân xác đầy thương tích của tôi và đưa về nhà.

 

Thời gian trôi qua, khi Bùi Tư Niên mang con trai đến đón tôi về, tôi đang nằm gọn trong vòng tay của trúc mã.

 

Giọng nói của Bùi Tư Niên lạnh lẽo, đầy khó hiểu trước sự “phản bội” của tôi:

 

“Tô Mộc Uyển, cô sắp ch*ết rồi, không tranh thủ thời gian bên cạnh con sao?”

 

Nhưng tôi chỉ khó hiểu nhìn sang trúc mã và hỏi:

 

“Anh ta là ai? Em không quen anh ta.”

 

Trúc mã siết chặt nắm đấm, vung thẳng về phía người đàn ông kia và quát lên:

 

“Một kẻ thua cuộc muốn tìm kiếm sự chú ý, một tên hề nhảy nhót mà thôi!”

 

1

 

Năm thứ sáu kết hôn với Bùi Tư Niên, mối tình đầu của anh ta trở về nước.

 

Khi tôi ôm lấy bồn cầu nôn đến mức không thể thở nổi, thì Bùi Tư Niên ngồi trong phòng khách, nhận được điện thoại của cô ta.

 

Giọng nói mềm mại, yếu đuối vang lên từ đầu dây bên kia. 

 

Vẻ mặt vốn đầy khó chịu của anh ta bỗng chốc chuyển thành thương xót.

 

“Được, tôi qua ngay đây.”

 

“Ôn Niệm Niệm, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và vợ tôi đâu, cô đừng tự mình đa tình.”

 

Giọng Bùi Tư Niên trầm thấp, dùng lời lẽ sỉ nhục để bao biện cho sự mờ ám của họ.

 

Tôi ôm lấy bồn cầu, nôn đến kiệt sức. Thấy anh ta sắp đi, tôi vội vàng lên tiếng:

 

“Bùi Tư Niên, em không khỏe.”

 

Thứ đáp lại tôi chỉ là âm thanh cánh cửa bị đóng sầm một cách phũ phàng.

 

Ôn Niệm Niệm là mối tình đầu của Bùi Tư Niên.

 

Tháng trước, cô ta bỏ học về nước, rồi đăng một bức ảnh cắt cổ tay trong căn hộ từng chung sống với Bùi Tư Niên.

 

Cô ta gọi điện cho anh ta, giọng thê lương:

 

“Anh, bây giờ em hối hận rồi, có phải đã muộn rồi không?”

 

“Năm đó là em có lỗi với anh. Nếu em ch*ết, anh có sẵn lòng tha thứ cho em không?”

 

Khi ấy, Bùi Tư Niên đang thở dốc ở trên người tôi, gọi tôi là “vợ ơi”. 

 

Khi đó trông như thể anh ta mê đắm tôi lắm.

 

Tôi không tin anh ta sẽ để tâm đến tình cũ. 

 

Nhưng ngay khi nghe thấy giọng của Ôn Niệm Niệm, Bùi Tư Niên lập tức rời khỏi người tôi.

 

Thậm chí tốc độ mặc quần áo còn nhanh hơn lúc cởi.

 

Tôi nằm đó, trần trụi, không thể nào hiểu nổi.

 

Cũng giống như bây giờ, khi tôi nôn đến mức kiệt sức, ngồi bệt bên bồn cầu, vẫn cố chấp nhắn tin cho anh ta, bảo anh ta quay về.

 

Nửa tiếng sau, anh ta nhắn lại, giọng đầy phiền phức:

 

“Tô Mộc Uyển, Niệm Niệm đang trầm cảm, cần có người bên cạnh.”

 

“Em thì có bệnh gì đâu, đừng tranh với cô ấy.”

 

Tôi khựng lại, ánh mắt vô thức nhìn về tờ giấy chẩn đoán ung thư đặt ngay giữa bàn trà.

 

Bùi Tư Niên ngồi trên ghế sofa lâu như vậy, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra nó.

 

Thế lúc anh ta ngồi đó, rốt cuộc đang nghĩ gì? Nghĩ xem Ôn Niệm Niệm sẽ gọi điện vào lúc nào à?

 

2

 

Dạ dày tôi đau quặn thắt, tắt điện thoại xong, tôi cố đứng dậy vài lần nhưng đều không thành. 

 

Cuối cùng, tôi kiệt sức ngất đi trên nền gạch lạnh lẽo.

 

Khi bạn thân gọi đến, đã một ngày một đêm trôi qua.

 

“Bảo bối, hôm nay là sinh nhật cậu. Bùi Tư Niên không ở nhà với cậu mà lại dẫn theo một ả đàn bà lạ đến hội sở quậy phá là sao?”

 

“Cãi nhau à?”

 

Cổ họng tôi khản đặc, không thể phát ra tiếng. Bạn thân lập tức gửi địa chỉ qua cho tôi.

 

Hội sở Mị Sắc là nơi năm xưa Bùi Tư Niên cầu hôn tôi.

 

Mấy năm không ghé lại, lần này đẩy cửa phòng bao ra, đập vào mắt tôi không còn là hoa hồng phấn và bóng bay như trước kia nữa.

 

Chỉ còn một Ôn Niệm Niệm thường xuyên phát bệnh trầm cảm.

 

Má cô ta đỏ ửng, đang ngồi vắt vẻo trên đùi Bùi Tư Niên, uống hết ly này đến ly khác.

 

“Anh, em biết sai rồi mà.”

 

“Anh tha thứ cho em đi.”

 

Cô ta làm nũng ngọt ngào.

 

Bạn bè của Bùi Tư Niên vây quanh hai người họ, không ngừng hò hét:

 

“Hôn đi! Hôn đi!”

 

Khi thấy tôi đẩy cửa bước vào, đám người đó lập tức im bặt.

 

“Chị… chị dâu.”

 

Có người đứng dậy, lí nhí gọi tôi.

 

Nhưng người lên tiếng trước lại là Ôn Niệm Niệm, với ánh mắt ngà ngà say.

 

“Anh à, lâu lắm rồi Đại Cẩu mới gọi em như vậy.”

 

“Sau này cứ để cậu ấy gọi như thế, được không?”

 

Cô ta nói bằng giọng điệu ngây thơ, làm nũng, đôi tay trắng nõn tự nhiên vuốt từ cằm xuống ngực Bùi Tư Niên.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page