Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Hắn vòng tay ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào hõm cổ ta, dán sát, giọng nói khàn khàn: “Thích chính là Giang Tiện Dư, thích đến phát điên rồi.”

 

Không liên quan đến giới tính, từ đầu đến cuối, thứ hắn muốn chỉ là Giang Tiện Dư.

 

Ta ôm chặt lấy hắn, lòng mềm nhũn chẳng còn hình dáng gì.

 

Chu phó tướng vừa bước vào liền trông thấy cảnh tượng ấy, giật mình vội quay ngoắt người lại.

 

Vừa rồi y thấy cái người đang ôm mỹ nhân vào lòng kia, là… là tướng quân sao? Không phải tướng quân đang trọng thương sao?

 

Lúc này còn có sức cùng mỹ nhân tình tứ phong lưu, quả nhiên không hổ là tướng quân mà y theo nhiều năm.

 

Cường!

 

Thấy người không mời mà vào, ta buông Ôn Hành Thanh ra, đưa tay kéo chăn phủ kín người hắn.

 

Không muốn ai nhìn thấy bảo bối của ta.

 

Bị đẩy ra đột ngột, người chưa được ôm đủ kia lộ ra ánh mắt u oán nhìn ta.

 

Ánh mắt kia như đang trách móc, vì sao không ôm nữa, hắn nhìn không lọt mắt sao?

 

Ta vuốt nhẹ đầu hắn, trấn an: “Ngoan, lát nữa lại ôm.”

 

Đúng lúc này, Chu phó tướng không có cảm giác tồn tại ho nhẹ một tiếng: “Tướng quân, ngài tỉnh lại thật tốt quá, hôm qua làm bọn ta lo lắng chết đi được.”

 

Ta đứng dậy: “Tình hình chiến sự giờ ra sao?”

 

Chu phó tướng thở dài: “Tạm thời giữ được thành, nhưng nếu quân lương chưa tới, e là trụ không được lâu.”

 

“Đầu năm vừa đánh xong, vốn nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nào ngờ chưa tới hai tháng, Hoàng thượng lại hạ lệnh đánh Chu quốc, huynh đệ trong quân thật sự chống đỡ hết nổi rồi.”

 

Ta nhíu mày: “Quân lương còn chưa tới?”

 

“Phía trên nói, đợi chúng ta hạ được thành đầu tiên của Chu quốc mới cấp quân lương.” Sắc mặt Chu phó tướng không mấy tốt lành.

 

“Chúng ta còn trụ được bao lâu?” Ta hỏi.

 

“Nhiều nhất nửa tháng.”

 

Ta cúi đầu trầm ngâm: “Đi chọn một đội tinh binh, ngày mai theo ta ra ngoài thám thính quân địch.”

 

Chu phó tướng lập tức ngăn cản: “Tướng quân, không được, ngài bị trọng thương, không tiện mạo hiểm, việc này giao cho ta đi.”

 

“Không ngại, trong quân còn nhiều việc cần ngươi xử lý.” Ta nói.

 

Chu phó tướng còn muốn khuyên nhủ, đã bị ta cắt ngang: “Đừng nhiều lời, đi làm đi.”

 

Nghe vậy, Chu phó tướng chỉ có thể quay người rời đi.

 

Chu phó tướng đi rồi, ta xoay người liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ôn Hành Thanh, nắm tay hắn siết chặt, tựa hồ đang kiềm chế điều gì đó.

 

Hắn nói: “Ngày mai nhất định phải đi?”

 

Ta khẽ gật đầu, không nói thêm gì. 

 

Ta biết hắn lo lắng điều gì, hắn sợ ta lại bị thương.

 

Ta nắm lấy tay hắn: “Ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không để mình bị thương nữa.”

 

Hắn không giống như mọi khi đáp lại tay ta, chỉ để mặc ta nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Ánh mắt Ôn Hành Thanh dừng lại nơi hai bàn tay đang giao nhau, nội tâm trống rỗng và bất an gần như nuốt chửng hắn, ở góc khuất ta không nhìn thấy, đáy mắt hắn lóe lên tia sáng u tối.

 

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, có phải chỉ cần trói nàng bên cạnh, nàng sẽ không bao giờ rời đi, hắn cũng không còn sợ hãi nữa.

 

Hay là ngay bây giờ đi.

 

Ý niệm đó điên cuồng sinh sôi trong đầu.

 

Ôn Hành Thanh đầy bệnh hoạn mà suy nghĩ, lý trí vào thời khắc này cũng sắp cạn kiệt, hắn cứ thế im lặng nhìn ta, yêu văn trên trán vô thức lóe lên.

 

Nhìn người trước mặt đang ngẩn người, ta bất đắc dĩ thở dài.

 

Ta biết hắn đang lo lắng, nhưng đây là trách nhiệm của ta, sau lưng là sinh mệnh của hàng vạn binh sĩ, ta không thể không đi.

 

Ta mím môi, kéo lấy cổ Ôn Hành Thanh, nghiêng người hôn lên môi hắn.

 

Chỉ là lướt qua rồi rời đi.

 

Ta quan sát sắc mặt người kia, vẫn chẳng thấy chuyển biến tốt lên chút nào.

 

Vậy nên, lấy lý lẽ một lần không đủ thì hai lần, ta nhanh chóng hôn tiếp lần nữa.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page