Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

5.

 

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh lấp ló chiếu vào lều trại.

 

Ôn Hành Thanh bị tia sáng chói mắt làm tỉnh giấc, trở mình, ngã vào một vòng tay ấm áp.

 

Nhận ra khí tức quen thuộc, nàng ấy mơ màng nửa khép nửa mở mắt, theo bản năng muốn giơ tay chạm người, nhưng lại phát hiện bàn tay của mình đã biến thành móng vuốt.

 

Nhìn chằm chằm vào bàn chân lông xù đang xòe ra như đóa hoa, nàng ấy hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

 

Thấy người kia còn chưa tỉnh mới nhẹ nhõm thở ra, song cũng vội nín thở, rón rén nhích người sang bên.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng ấy biến lại thành hình người.

 

Ánh sáng ban mai mơ hồ phủ xuống, Ôn Hành Thanh nhẹ nhàng tiến lại gần ta, ánh mắt khắc họa từng đường nét trên gương mặt ta, rồi cẩn thận nhấc tay ta đặt lên eo mình.

 

Tầm mắt dừng lại trên đôi môi đỏ như son kia, trái tim bỗng nhảy loạn không theo nhịp, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.

 

Dần dần tiến sát lại gần, sợ đánh thức người đang ngủ say, hơi thở cũng thả nhẹ vài phần.

 

Càng tới gần, tim càng đập nhanh, như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.

 

Ngay khoảnh khắc gần như chạm vào môi ta, gương mặt nàng ấy bỗng bị một bàn tay nắm lấy chuẩn xác.

 

Đôi mắt Ôn Hành Thanh trợn to, môi hé mở, sững sờ nhìn ta không biết đã tỉnh từ khi nào, cả lòng cũng run rẩy.

 

Ta cong khóe môi, hơi thở nóng ấm phả bên tai nàng ấy, à không, phải là “hắn” mới đúng. 

 

“Vừa rồi muốn làm gì vậy, Ôn cô nương?”

 

Nói tới hai chữ “cô nương”, ta cố tình nhấn mạnh.

 

Ôn Hành Thanh ánh mắt dao động bất định, căn bản không dám nhìn ta.

 

“Không, không làm gì hết.”

 

Ta cảm thấy người trước mắt đáng yêu vô cùng, cố nén nụ cười nơi khóe miệng, giả vờ nghiêm nghị: “Ôn cô nương, có phải ngươi giấu ta chuyện gì không?”

 

Lời vừa dứt, thân thể Ôn Hành Thanh cứng đờ, trái tim treo cao lập tức rơi xuống vực sâu.

 

Nàng đều biết rồi? Biết hắn là yêu rồi?

 

Nàng sẽ giết hắn, ghét bỏ hắn, vứt bỏ hắn sao?

 

Trong đầu không kìm được hiện lên những viễn cảnh đáng sợ, trái tim như bị ai siết chặt, hốc mắt cũng vô thức đỏ lên.

 

Hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi đầu, vụng trộm lau đi giọt lệ vừa lăn xuống: “Xin lỗi, ta không cố ý giấu nàng.”

 

Ta nhíu mày, sao tự dưng lại khóc? Rõ ràng ta có bắt nạt gì hắn đâu.

 

“Ngươi…”

 

Ôn Hành Thanh hít hít mũi, cố nặn ra nụ cười yếu ớt, giọng nói mang theo cầu xin: “Đừng ghét bỏ ta… được không? Nếu nàng không muốn thấy ta, ta có thể đi.”

 

“Xin lỗi…”

 

Nói tới cuối câu, hắn vẫn không nhịn được, giọng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài.

 

Ta hoảng rồi, chưa bao giờ hoảng loạn thế này.

 

Lúng túng lau nước mắt cho hắn, nhưng càng lau càng chảy nhiều.

 

“Đừng khóc, sao ta lại ghét bỏ ngươi, sao lại không muốn gặp ngươi, ta còn chưa kịp thích ngươi mà.”

 

Gương mặt tuấn tú của Ôn Hành Thanh tái nhợt vỡ vụn, khóe mắt còn vương ánh lệ lấp lánh, khẽ lẩm bẩm: “Nàng đừng dỗ ta, nàng sẽ không thích ta, ta biết mà…”

 

“Không dỗ ngươi.” Ta kéo hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn: “Chẳng phải chỉ là nam nhân sao, ta sao lại không thích được?”

 

“Nam… nam nhân?” Hắn bị nụ hôn bất ngờ của ta làm cho ngẩn ngơ cả người.

 

Ta khẽ cười một tiếng: “Không thì ngươi nghĩ thế nào?”

 

Con mèo ngốc này đúng là ngốc triệt để, tưởng rằng thân phận yêu tộc của mình vẫn giấu kỹ lắm, chưa bị phát hiện.

 

Hắn khịt khịt mũi, sợi dây căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng.

 

“Còn ngươi thì sao?” Ta nhéo nhẹ má hắn: “Ngươi thích ta sao?”

 

Hắn không chút do dự mà gật đầu.

 

Ta hỏi: “Thích là thích Giang Tiện Dư, hay là thích Giang Tiện Dư tướng quân?”

 

Ý ngoài lời nói, ta đang hỏi hắn, là thích nam hay nữ.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page