Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Sắc mặt lập tức trắng bệch, tựa hồ mất đi năng lực suy nghĩ, đầu ngón tay run rẩy lau vệt máu nơi khóe môi ta.
“Giang Tiện Dư, Giang Tiện Dư…”
Đối phương siết chặt lấy tay ta, linh lực không chút do dự truyền sang thân thể ta.
Nhưng dù đã dốc hơn nửa linh lực, thương thế trên người ta vẫn không hề thuyên giảm.
Nỗi sợ hãi chưa từng có xộc thẳng lên đầu, Ôn Hành Thanh gần như phát điên.
Vì sao lại vô dụng!?
Nàng ấy hoảng loạn siết chặt lấy tay ta, đôi mắt đỏ ngầu: “Giang Tiện Dư, ngươi không được chết.”
Dứt lời, dường như chợt nhớ ra điều gì, như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.
Ngay sau đó, lòng bàn tay nàng ấy áp lên ngực, một viên nội đan trong suốt hiện ra trước mắt.
Đó là nội đan của Ôn Hành Thanh.
Nàng ấy lau nước mắt nơi khóe mi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta, thanh âm dịu dàng đến cực điểm: “Giang Tiện Dư, đừng sợ, lát nữa sẽ không đau nữa.”
Yêu văn giữa trán Ôn Hành Thanh không ngừng lóe lên, gân xanh nơi thái dương giật giật, từng giọt mồ hôi lạnh men theo gò má chảy xuống, trong tiếng rên rỉ đau đớn nghẹn ngào, nội đan bị tách làm đôi.
Nửa viên nội đan trở về cơ thể, nửa còn lại truyền vào thân thể ta.
Một luồng ấm áp như dòng suối chữa lành tràn qua toàn thân, những vết thương đáng sợ trên người ta dần dần lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thấy vậy, Ôn Hành Thanh khẽ cong khóe môi tái nhợt, lau đi vệt máu tràn nơi khóe miệng, cả người yếu ớt gục bên giường, bàn tay to nắm lấy tay ta.
“A Dư, không đau nữa rồi…”
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng đối phương yếu ớt đến cực điểm, một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.
Ta cố sức muốn tỉnh lại, nhưng lại chẳng sao mở mắt nổi.
Nửa canh giờ sau, nội đan hoàn toàn dung hợp vào cơ thể, ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, cử động tay, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó mềm mềm xù xù.
“Ôn Hành Thanh…”
Ta gượng ngồi dậy, trước mắt là một đám lông trắng mềm mại, ba cái đuôi nhỏ uể oải xõa trên giường, cả thân mèo suy sụp yếu ớt.
Nó cuộn mình lại, miệng còn khẽ lẩm bẩm: “A Dư, không đau…”
Ta ngẩn ra, không chắc chắn gọi một tiếng, “Ôn Hành Thanh?”
Vật mềm trong ngực khẽ nhúc nhích, tiếp tục bất an mà gọi: “A Dư…”
Ta khẽ vuốt lên những vết thương đã lành lặn trên người mình, trong lòng một đáp án chấn động dần hiện rõ.
Từ lâu ta đã biết, nhân gian say mê tróc yêu, không chỉ là trừ hại cứu dân, mà còn vì nội đan của yêu tộc.
Nội đan là vật đại bổ nhất, chỉ là có một số đại yêu, nội đan của chúng quá cường đại.
Thân thể phàm nhân căn bản không thể dung hòa, ngược lại còn phản phệ, dù là đạo sĩ tróc yêu mạnh mẽ nhất cũng chỉ dám phục một nửa mà thôi.
Hơn nữa, nội đan của các loại yêu khác nhau, công hiệu cũng hoàn toàn khác biệt.
Nhưng trường thọ kéo dài, thậm chí cải tử hoàn sinh, ấy là điểm chung nhất của chúng.
Nhân loại muốn có được nội đan của yêu tộc, ngoại trừ yêu tự nguyện hiến dâng, chỉ còn cách là móc đan.
Song đối với yêu mà nói, đau đớn của việc móc đan chẳng khác nào lột da róc xương.
Mà nếu một yêu tự tay đem nội đan chia làm hai, cái đau mà nó phải gánh chịu, còn hơn móc đan trăm ngàn lần.
Nhưng tình huống gì, sẽ có yêu ngốc nghếch đến mức tự mình bẻ đôi nội đan?
Nghĩ đến đây, nước mắt ta gần như không kìm được mà rơi lã chã, ta chẳng dám chạm vào đoàn lông mềm mại trong lòng.
“Ôn Hành Thanh, ngươi có đau không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận