Vĩnh Viễn Không Rời Xa

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên vết thương, như có lông vũ khẽ lướt qua, không đau, trái lại có chút nhột.

 

Ôn Hành Thanh theo bản năng căng thẳng cả người, đôi mắt đen nhánh ngước lên.

 

Người trước mặt đang cúi đầu, nghiêm túc bôi thuốc, sắc mặt bình thản không chút gợn sóng.

 

Không một chút gợn sóng, thậm chí chẳng nhìn ra chút tâm tư nào khác.

 

Ôn Hành Thanh có chút thất vọng, thoáng sau lại miễn cưỡng cong khóe môi.

 

Tự nhủ trong lòng không sao, tình cảm phải từ từ mà vun đắp.

 

Ta quấn xong lớp vải trắng cuối cùng, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt long lanh.

 

Ôn Hành Thanh thuận thế móc lấy đầu ngón tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như vô tình hỏi: “Tướng quân có người trong lòng chưa?”

 

Không nghĩ tới đột nhiên bị hỏi vậy, ta hơi khựng lại: “Không có.”

 

Ta toan rút tay về, lại bị đối phương giữ chặt.

 

“Tướng quân không có, nhưng ta có.” Nàng ấy như rất tự hào mà đôi mắt cong cong, ngữ điệu pha chút vui vẻ: “Tướng quân có muốn biết người trong lòng ta là ai không?”

 

Ngón tay chen vào kẽ tay ta, mười ngón đan xen.

 

Đôi mắt kia long lanh như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, tựa như dụ dỗ người ta từng bước sa vào, lún sâu chẳng hay.

 

“Không muốn.”

 

Ta vẫn rút tay về, chặn đứng đáp án kia chưa kịp thốt ra.

 

Lòng ta hơi hoảng, nhất thời không biết xử lý ra sao, chỉ đành né tránh.

 

Chưa kể đây là thiếp của phụ thân ta, cũng chưa kể ta thiếu mất hai khối thịt.

 

Ta là tướng quân của nước Vu, một năm ba trăm năm mươi sáu ngày, thì ba trăm ngày ta đều ở nơi quân doanh, không biết khi nào còn khi nào mất.

 

Bởi vậy bao năm qua, ta chưa từng nảy sinh suy nghĩ gì về phương diện này.

 

Tình cảnh của ta thế này, vẫn là đừng làm lỡ người khác thì hơn.

 

Ta xoay người cất bước: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

 

“Tướng quân.”

 

Bước chân ta không dừng.

 

“Giang Tiện Dư.”

 

Bước chân ta càng nhanh hơn.

 

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng tựa hồ chỉ còn lại một mảnh tối tăm.

 

Hàng mi Ôn Hành Thanh khẽ run, môi mấp máy, lại chẳng thốt ra lời nào.

 

Chỉ thấy giữa trán bỗng hiện lên một đạo yêu văn, trong bóng đêm quỷ dị mà lóe lên một thoáng.

 

4.

 

Liên tiếp mấy ngày sau, trong thành yên ổn lạ thường, không còn ai mất mạng. 

 

Con đại yêu kia cũng không tái xuất, dường như đã âm thầm rời đi.

 

Thánh chỉ khó trái, ta lại phải lĩnh binh xuất chinh.

 

Chiến sự vừa dứt, lại bùng lên, lê dân bá tánh thống khổ không xiết.

 

Tháng sáu, đại chiến bùng phát.

 

Tháng bảy, thế cục căng thẳng, ta rơi vào thế bị giáp công, thân chịu trọng thương, lúc được khiêng về doanh trại thì đã hôn mê bất tỉnh.

 

Mơ hồ nghe có người bên giường đang nói chuyện.

 

Chu phó tướng lo lắng hỏi: “Tướng quân thế nào rồi?”

 

Thầy thuốc thở dài: “Thương tổn đến tâm mạch, e là lành ít dữ nhiều, nếu mai sớm còn chưa tỉnh lại, chỉ sợ…”

 

Câu sau chưa kịp nói hết, song ai nấy đều tự hiểu.

 

Chu phó tướng lảo đảo lui lại một bước, vẻ mặt thất thần, tựa như không dám tin vào sự thật vừa nghe thấy.

 

Lại thêm một hồi lâu, dường như mọi người đều rời đi cả.

 

Bốn phía yên tĩnh lạ thường.

 

Ngay khoảnh khắc bọn họ vừa rời khỏi, trước giường ta bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

 

Ôn Hành Thanh nhìn người hôn mê trên giường, lòng như bị một bàn tay vô hình hung hăng siết chặt, đau đến mức nghẹt thở.

 

Chỉ trong giây lát, mắt đã ngân ngấn lệ, từng giọt nóng hổi rơi trên mu bàn tay ta.

 

Nàng ấy đưa tay ra, tựa hồ muốn chạm vào ta, lại sợ làm ta đau, đành vội vàng thu tay về.

 

“Giang Tiện Dư, đồ tệ bạc…” Nàng ấy ghé sát mép giường, chỉ dám khẽ khàng chạm vào đầu ngón tay ta: “Không từ mà biệt thì thôi, lại còn dám làm mình ra nông nỗi thế này.”

 

Có lẽ đối phương khóc quá dữ dội, làm ta thấy lỗ tai nhức nhối, vết thương nơi ngực đau như xé rách, ta nhịn không được khẽ ho ra một ngụm máu lớn.

 

“Đau…”

 

Đau, đau đến thấu xương thấu tim, tựa như trái tim bị xé toạc.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page